Ta Đành Mất Nhau - thơ Thùy Châu
Nếu em thấy ngại ngần không muốn nói
Những nổi niềm đã cất giấu bên
trong
Thì xin em cứ giữ nó riêng lòng
Và xem đó bây giờ là kỷ niệm
Chia tay nhau ngày
quê hương chuyển biến
Biệt núi đồi thấm
thoát đã nhiều
năm
Bao đổi thay với thế sự thăng trầm
Anh bỏ nước gởi mình nơi
xứ lạ .
Nói làm sao thời gian đầu
vất vả
Nơi quê người không một kẻ thân quen
Tháng ngày đi anh khao khát
ước thèm
Giá như anh có được em bên cạnh
Trên xứ xa anh một mình
cô quạnh
Giữa biển người trăm
chủng tộc màu
da
Đã bao đêm nước mắt
chực vở òa
Trong cô đơn kẻ làm thân viển xứ
.
Vâng anh nghĩ
trong em đang đầy ứ
Những hận hờn ray rứt
của ngày qua
Và ước mong quá khứ sẽ nhạt nhòa
Để sống hết cho tháng ngày
còn lại
Nên chẳng đám nhắc
chi những dấu ái
Chuổi ngày hồng em dành
trọn cho anh
Chỉ xót xa khi mộng ước không thành
Dù luôn nguyện được cùng em hạnh
phúc
Anh đâu nghĩ mình về không phải lúc
Gặp lại chi khi đã quá muộn màng
Con đò xưa đã tách bến
sang ngang
Mang theo cả một thời hoa với mộng
Anh cứ tưởng gặp lại nhau cuộc
sống
Sẽ đền bù những mất mát
ngày xưa
Lòng nôn nao sẽ nói mấy cho vừa
Bao vọng ước của chuổi
ngày lận đận
Nhưng đắng cay một đời anh thân phận
Hạnh phúc nào với
được ở tầm tay
Dù bao năm anh vẫn nguyện
từng ngày
Tìm được em hai mái đầu sum họp
Khu vườn xua tiếng chim giờ vẫn hót
Thêm tiếng cười ròn
rả cũa con thơ
Anh đớn đau hạnh phúc
đã xa bờ
Đành mất em...cho một đời nhung nhớ ! .
Thùy Châu (22/12/2014)