Qui
Nhơn, T ình Cũ - thơ Huy Uyên
Em gái H'rê chèo thuyền qua Thị Nại
bên kia cầu là trời đất Qui Nhơn
vui sao dưới đầm từng đàn cá nhảy
hạnh phúc vây quanh mấy đoạn chao lòng .
Ngày cũ buổi chiến chinh áo trận
mây trên đèo dừng lại đuổi thanh xuân
lũng sâu ngàn đời tình ghềnh Ráng
Dunkin người đi
tiếng gọi quá buồn .
Khói mù cay mắt ai thời trẻ dại
lệ của người đá cũng lăn theo
về Qui Nhơn mà buồn theo mãi
bỏ phong sương ở lại cuối chân đèo .
Cô hàng quán có hai mắt nheo cười
rót ly rượu mời người xa xứ
bao năm chưa quay về chốn cũ
nhìn lại người mà đau xót trong tôi .
Chiều vịnh Hậu Sơn mặt trời đỏ mọc
giang hồ,chí trai bỏ lại nơi nào
qua rồi nổi đau chiến cuộc
một đời người còn lại thế này sao ?
ơi em Qui Nhơn gót mòn xóm nhỏ
tôi không kịp về tóc mẹ như sương
để ai đi chưa trở lại bên đường
đứng ở ngã ba ngậm ngùi với phố .
Ngày yêu người chứa chan Qui Nhơn
quen in dấu một thời rồi đi mãi
đành xa mà bỏ quên tình Nhơn Hãi
thôi hết thôi ai níu lại Nhơn Bình .
Rồi một chiều đưa em lên bãi Xép
nhìn biển
trôi ngọn sóng trong xanh
tình về chợ Lớn
người theo không kịp
Qui Nhơn ơi ! phố nhớ mấy đoạn đành .
Huy Uyên