Phiến Đá Vô Tình - thơ Nguyễn Phan Ngọc An
Ðêm thần thoại
Dư âm xưa hiển hiện
Phút hồi sinh cung điệu ru tình
Em chẳng thể quên những niềm đau xa cũ
Em vẫn nghe buồn …
Khi đời tắt lịm ánh bình minh
Em ngồi đây giữa mênh mông một cõi
Nhịp tim em như xao động từng cơn
Em, phiến đá vô tình
Anh. lạnh lùng thác đổ
Cả hai ta
Có chi là mộng tưởng
Ðến bên nhau là khổ
Dệt tình yêu thêm sầu
Ðể nắng buồn vạn cổ
Cát trắng buồn thiên thu
Trào dâng như sóng cả
Lớp từng lớp vô tư
Cuốn trôi mơ ước chôn vùi xuân xanh
Ngày lại ngày qua như cơn nắng hạ
Ðong đầy nung nóng xoáy mòn tim ta
Rồi những dư âm kết thành bụi đỏ
Bám chặt âm thầm trên bờ môi nhỏ
Từng bước lặng câm đi trên đá sỏi
Nhức buốt đôi chân cho lòng mệt mỏi
Rồi những dư âm tan vào trong gió
Biến vào trong mây nên đời bỏ ngỏ …
Nguyễn Phan Ngọc An