Người Già Nơi Xứ Lạ - thơ Thùy Châu
Tôi
sống đây mà như người khách lạ
Giữa
phố phường với trăm vạn màu da
Từng
tháng ngày thời gian cứ đi qua
Cũng
đã cố học hành dăm ba tiếng
Nhưng
học hoài mà trước sau vốn liếng
Cũng
vài từ No, Yes với Okay
Khi
bước ra cũng như lúc quay về
Môi
không nói chỉ bàn tay biết nói!
Có
lắm lúc cũng thấy mình đau nhói
Tiếng
cội nguồn không biết gởi về đâu
Bao
cảm thông nối kết bởi nhịp cầu
Ngôn
ngữ lạ không làm sao diển tả
Ngày
tháng đi bao lần cây thay lá
Sáng
ai gặp cũng chỉ Good morning
Ước
ao sao có được một bình minh
Ở
đâu đó, gặp dăm ba người bạn
Người
quê hương, người thân thương đồng cảm
Ngôn
ngữ mình, yêu mến biết là bao
Mong
gặp nhau để rộn rã hỏi chào
“Ô,
anh chị lúc nầy sao rồi đó?”
Vui
biết mấy ngồi bên nhau bày tỏ
Chuyện
quê nhà,chuyện con cháu, lo toan
Chuyện
lái xe, mắt kém chẳng an toàn
Thôi
thì đủ trăm ngàn câu chuyện kể
Mong
là thế nhưng nào đâu có dễ
Trên
xứ người mấy thuở được gặp nhau
Đời
cứ đi như bóng những con tàu
Kẻ
đến người đi dù chung bến đổ
Kiếp
tha hương có là bao nỗi khổ
Họa
hoằn chăng mới thấy được mặt nhau
Đời
đâu như lăng kính vàn sắc màu
Và
tâm sự mấy ai người chia sớt
Có
nhũng lúc lòng tự dưng bất chợt
Nhớ
quê nhà quay quắt đến không thôi
Dỏi
nơi xa biền biệt ở chân trời
Quê
nhà đó biết khi nào trở lại ?
Quên
sao được những bàn tay thân ái
Luôn
ước mong, chờ đợi đón nhau về
Nhưng
cuộc đời cũng còn lắm nhiêu khê
Nên
mãi sống trên xứ người xa lạ
Đâu
phải bởi sông sâu hay biển cả
Nhưng
có điều chưa nói được mà thôi
Nên
dù đây ngôn ngử không thành lời
Vẫn sống tiếp những tháng ngày còn lại !
Thùy Châu (12/12/2014)