- thơ Sương Biên Thùy
Này cô Bắc Kỳ nho nhỏ có cái lưng thon thon
Ra khỏi cổng trường, tôi theo cô rẻ trái đến Quang Trung
Đến đường Quang Trung theo cô tôi rẻ phải
Đến gốc Trần Hưng Đạo/PhanĐình Phùng sao cô chưa chịu vào nhà
Tôi phải sau lưng cô tới Gia Long, rồi lên Cầu Ga
Cô làm tôi theo cô không kịp thở
Sao cô ác thể cô Bắc Kỳ nho nhỏ có cái lưng thon thon?
Này cô Bắc Kỳ nho nhỏ có cái lưng thon thon
Nụ cười cô trong lớp học làm tôi mất hết hồn vía
Có làm tôi nhớ trước quên sau những phương trình toán học
Đang học thơ Bà Huyện Thanh Quan, nhìn cô, tôi tưởng thơ Hồ Xuân Hương
Sao cô ác thế cô Bắc Kỳ nho nhỏ có cái lưng thon thon?
Này cô Bắc Kỳ nho nhỏ co cái lưng thon thon
Sao cô đem me vào lớp ăn làm chi cho nước miếng tôi ứa
Rồi có lúc cô "dem thèm" tôi, tôi tức cô ứa gan
Tức cô ứa gan, nhiều lúc tôi muốn cắn
Đổi môi cô như hai con đĩa trôi vắt vẻo nằm ngang
Sao cô ác thế cô Bắc Kỳ nho nhỏ có cái lưng thon thon?
Này có Bắc Kỳ nho nhỏ co cái lưng thon thon
Chiếc áo dài cô mặc dệt bằng lụa gì mà mỏng dính
Những lần gió bay , ao cô làm tôi nổi da gà
Tôi nổi da gà rồi tôi muốn chết
Ước gì tôi được an giác ngàn thu dưới lớp áo cô
Sao cô ác thế cô Bắc Kỳ nho nhỏ có cái lưng thon thon?
Này cô Bắc Kỳ nho nhỏ có cái lưng thon thon
Hơn nửa thế kỷ qua, cùng trời cuối đất tôi giang hồ
Lúc nào nỗi đau tôi cũng dấu cô trong trái tim tôi
Dẫu nặng, nhẹ , bất biệt, cô ngủ trong trái tim tôi
Sao cô ác thề cô Bắc Kỳ nho nhỏ có cái lưng thon thon?
Cô ác đảng hay tôi u mê,
Một ngày kia tôi sẽ hỏi Thượng Đế.
Cô hãy chờ câu trả lời của Ngài
Cô đừng làm tàng, nghe cô.
Sương Biên Thùy
17/12/2014