Sunday, December 7, 2014

Nắng Đông Hà - thơ Phan Khâm









Tôi về gặp nắng Đông Hà
Mười năm xa cách nắng già hơn xưa
Em nhìn tôi ở quán dừa
Tôi nhìn em lại cũng vừa khát khao
Nắng cho tôi ngọn gió Lào
Làm quà tái ngộ thấm vào tâm can
Nghe đời kể chuyện thế gian
Bỗng dưng trắng xóa nắng vàng trong tôi
Con ve dứt tiếng…bồi hồi
Lâu lâu nuốt trọn mồ hôi của mình
Qua cầu nắng gió đinh ninh
Niú chân tôi lại nghĩa tình Hiếu giang
Em làm tôi nhớ Nguyễn Hoàng
Ngôi trường đi xuống bẽ bàng đi lên..

Phan Khâm