Đêm Mê Cung - thơ Xuân Bích
cơn gió lạnh ngoài nhà
pha thêm ngại ngần ta
đam mê tình phá sản
ôm giấc mơ bạc hà
đêm
mê cung lạnh lùng
tương tư một hình dung
chưa
bao giờ có thật
trong bóng yêu mịt mùng
mùa thu vương mây trời
và lá buông lả lơi
bên vườn chim hót gió
tuyệt tình ca chơi vơi
đêm
vu oan mặt trời
vội
vàng như lá rơi
cho
thời gian quên lối
ngập
ngừng trên sóng môi
bây giờ là mùa thu
đêm giăng kín sương mù
mạch hồn thơ lữ khách
xám lạnh những ngôn từ
chiều
hà nội mùa thu
có
còn nghe tạ từ
trong ngỡ ngàng sông núi
và nỗi
lòng du cư
mây mùa thu cao nguyên
còn bay như lưu truyền
sợi mưa theo lối gió
có còn rơi nghiêng nghiêng
nắng
sài gòn cây me
còn
vương vương câu thề
khi
người yêu vuốt tóc
song
song lối đi về
trong khoang nhớ về đêm
như huyền thoại trăng thềm
ta và con dế nhỏ
thi nhau buồn – gọi tên.
xuân bích