Phải Chăng Ta Hẹn Nhau Từ Tiền Kiếp
- thơ Nguyễn Phan Ngọc An
Chiều nay về nhà
Lòng em rộn rã một niềm vui
Một đôi mắt suy tư
Một tâm hồn nghệ sĩ
Một cuộc đời cô đơn …
Phải chăng ta hẹn từ tiền kiếp
Mới gặp mà thương tự thuở nào
Có phải ông tơ se chỉ thắm
Xui người dẫn lối đến tìm nhau
Anh biết chăng …
Ba mươi năm em lận đận
Giông bão đường đời chất nặng đôi vai
Tìm nơi đâu, hạnh phúc với tương lai
Thầm rơi lệ tiếc cho ngày xuân thắm
Anh hẵn có một cuộc đời đầm ấm
Chung quanh anh vợ đẹp với con ngoan
Nhưng trời cao xui duyên phận bẽ bàng
Năm năm lẻ hắt hiu đời một bóng !
Trời gây chi cảnh đất bằng dậy sóng
Nỗi đau này em chia sớt được chăng
Muốn cùng anh san sẻ những băn khoăn
Xây dựng lại những gì đang bỏ dở …
Em mơ ước một chân tình muôn thuở
Ba mươi năm em sống kiếp con tằm
“Lấy thơ văn để che lấp tủi hờn
Mượn giấy bút thay cho lời tình tự”
Anh hãy cho em trút niềm tâm sự
Chẳng hiểu vì sao … em chẳng hiểu vì sao
Chỉ mới gặp anh mà tim bỗng xuyến xao
Tâm hồn ấy, khiến lòng em thương cảm …
Chiều nay, em vui em nhớ
Người bạn, người tình hay duyên nợ gì đây
Mong anh hiểu tấm lòng này
Bỗng dưng cảm xúc dâng đầy trong thơ …
Nguyễn Phan Ngọc An