Ph ũ Phàng - thơ Nguyễn Phan Ngọc An
Sao anh không về thăm
Vườn xưa hoa cảnh cũ
Có trăng đẹp đêm rằm
Có tình em ấp ủ …
Giữa hoàng hôn nắng tắt
Có em xõa tóc thề
Ngồi chờ anh mỏi mắt
Nức nở bên bờ đê !
Quê hương em đó anh
Trong lành và chất phác
Với đồng lúa xanh xanh
Dòng sông em tắm mát
Cây đa cũ đầu thôn
Suối reo bờ liễu rũ
Phượng nở đỏ bên cồn
Anh cầm tay nhắn nhủ
Nhìn xác phượng rơi rơi
Thương đời em côi cút
Anh xin nguyện một đời
Giữ ân tình duy nhất
Mười năm qua có lẽ
Sương mù phủ hồn em
Mây đen giăng khắp nẻo
Trời khóc buồn mưa đêm
Anh đi không trở lại
Chẳng một lá thư về
Từ đây và mãi mãi
Chôn tình hận u mê
Anh quên em rồi nhỉ
Bởi nhung gấm phồn hoa
Xá chi lời chung thủy
Ta trao dưới trăng tà
Dù anh có nhẫn tâm
Xây lầu mộng phương xa
Nhưng tình em sâu đậm
Thủy chung chẳng phôi pha …
Nguyễn Phan Ngọc An