Đất Mẹ - thơ Viễn Thám 22
Ta một thuở đi trấn sơn bình hải.
Tuổi đôi mươi đem nhiệt huyết dâng đời.
Cao nguyên, đồng bằng có mặt khắp nơi.
Gót giày trận chưa một lần ngơi nghỉ.
Làm thân trai nợ tang bồng hồ thỉ.
Quyết vẫy vùng cho phỉ chí hùng anh.
Nào dám mơ công toại với danh thành.
Chỉ mong ước ngày quê hương an lạc.
Ta ra đi quân hành theo khúc hát.
Non sông hề! Tay vỗ súng mà ca.
Hôm ra đi giã biệt mẹ cha già.
Người em gái chưa một lần hẹn ước.
Ta ra đi nặng tình nhà nợ nước.
Đem thanh bình cho quốc thái dân an.
Non sông ơi biển bạc với rừng vàng.
Sao đất mẹ vẫn đêm ngày dậy sóng?
Ta biết mẹ ta mỗi ngày mỗi ngóng.
Tin con từ mặt trận ở phương xa.
Tiếng súng đêm đêm vọng chốn quê nhà.
Nên thao thức mẹ làm sao ngủ được.
Cha tuổi già sức không còn như trước.
Lưng gầy còm theo nhịp bước thời gian.
Mẹ và cha như chiếc lá thu vàng.
Chờ ngọn gió cuốn trôi đời khổ ải
Ta một thuở đi trấn sơn bình hải.
Mang tin yêu hy vọng đến muôn nhà
Nhưng một ngày kiếm gãy , súng lià xa.
Thân tù tội nơi rừng sâu , núi thẳm.
Thêm một lần mẹ chờ con đằng đẳng.
Thanh bình rồi con lại bỏ đi xa.
Biết lấy ai phụng dưỡng mẹ cha già.
Đêm khuya khoắt bên ánh đèn leo lét.
Ngày về đổi mừng vui bằng tiếng thét.
Trên bàn thờ cha mẹ sánh kề nhau.
Mẹ cha ơi! con lẳng lặng cúi đầu.
Con uất nghẹn làm sao mà nói được.
Lại bất xứng với tình yêu non nước.
Sống ê chề trong nỗi nhục triền miên.
Miền Nam ta ơi ! Mảnh đất dịu hiền.
Xin tha tội cho thằng con bạc nghiã./.
Viễn Thám 22
Veterans Day 2012