Saturday, November 15, 2014

Lỗi Hẹn - thơ Viễn Thám 22










Đã dặn không về thăm Huế nưã ...
Mà sao lòng vẫn thấy bâng khuâng!
Mỗi lần nghe được ai về Huế ,
Trong dạ mần răng cũng phập phồng.

Huế đó: đường xưa đầy sắc phượng,
Mỗi muà hè đến nắng chang chang.
Cùng em sánh bước vô thành nội,
Trưa buồn vang tiếng ve râm ran.

Muà hè đỏ lưả anh vào lính,
Giã biệt trường yêu với bạn bè.
Giã biệt mối tình em nhỏ bé,
Theo đời chinh chiến biệt quê hương.

Từ buổi dấn thân vào sương gió,
Chiến sĩ làm sao hẹn ngày về.
Quê hương ngập đỏ trong màu máu,
Tổ quốc khăn tang vấn câu thề.

Tháng tư sụp đổ như trời giáng.
Buông súng lòng trai bỗng ngẩn ngơ.
Chí lớn đương không mà lỗi hẹn.
Đành vùi trong cả mấy trang thơ. 

Năm năm lao khổ thân tù tội,
Thêm một lần giã biệt Huế yêu.
Người em nhỏ đã nên gia thất,
Quên mối tình xưa những sớm chiều.

Đằng đẵng bao năm trên đất khách,
Lâu ngày sống riết cũng thành quen.
Quê cũ nhớ về quay quắt quá!
Nhưng căm hờn sao có thể quên ?

Thôi thì đành hẹn thêm lần nưã,
Khi quê hương gió trở ngọn cờ.
Đất nước hoa lòng lên rực rỡ,
Về cùng em kể chuyện ngày thơ./.

Viễnthám22