Khi T ôi Về - thơ Song Nhị
Mỗi khi buồn tôi làm một bài thơ
mà
những lúc vui không có gì để nói
tôi
ngồi nghe lũ chim rừng về gọi
đàn
bướm vàng bay loáng thoáng ngoài sân
từ
buổi người yêu chưa gặp lại một lần
nước
mắt đã chảy xuôi đầy biển nhớ
Tôi
ôm cả trái tim nồng như lửa
đợi
một mùa nắng hạ cháy bờ môi
tôi
sẽ cầm bàn tay nhỏ em tôi
nói
ấp úng như một người phạm tội
Tôi
đứng ngó như vô cùng bối rối
để
thấy em tôi tóc xõa hiền từ
đôi
mắt còn vương lại ánh sương thu
tôi
khao khát uống với hồ lệ thủy
Tôi
ôm ấp dung nhan nàng tuyệt mỹ
giữ
lấy trăm năm nguyên vẹn hình hài
tôi
sẽ ngồi toan tính chuyện tương lai
đời
mở rộng con chim Bằng vỗ cánh
Tôi
quên hết tháng năm dài bất hạnh
kỷ
niệm hôm nay như thể êm đềm
tôi
sẽ ngồi kể chuyện những nghìn đêm
như
những nghìn đêm trằn mình không ngủ
Tôi
soãi tay thật êm như gối lụa
tóc
xõa mềm em tôi ngủ hồn nhiên
tôi
sẽ hôn lên vầng trán dịu hiền
hôn
rất nhẹ lên nụ cười ngái ngủ
Tôi
đứng dậy cây hồi sinh trổ nụ
con
chim về thương tổ ấm xác xơ
người
ra đi từ buổi ấy ai ngờ
khi
trở lại vết thương đời chưa dứt
Khi
tôi về quên trời đông gió bấc
ngày
rộn ràng nắng đọng chảy đầy sân
áo
em tôi dâng nhịp thở ân cần
từng
sợi tóc xôn xao mừng tíu tít
Khi
tôi về tuổi xa thời ly biệt
tôi
bỏ sau lưng sương gió bụi đường
đời
trả em tôi năm tháng yêu thương
tôi
ngó lại giang sơn buồn quá nửa.
Thanh
Hóa 1980