Wednesday, October 8, 2014

Em, Sông Quê Xa Rồi - thơ Huy Uyên










Ta bên em lạnh quán quê chiều
ngoài kia gió ru lòng đời lá
tim ai như cỏ mọc liêu xiêu
đôi mắt lá răm xuyên đêm bão tố .

Lao xao trong vườn nghe người hát
quê thơm mùi cúc trắng sớm mai
người chờ chi để sầu còn mất
trôi đi đâu núi rộng sông dài .

Em ngồi nhìn nước chảy sông quê
tay nghiêng chao dặm sầu hoang-phế
cách chia chi những buổi quay về
hỏi ai hoài mang trong tim mắt lệ .

Những đồi sim tím chiều mùa hạ
đi bên nhau thoáng xót ngùi trông
tình bỏ lại mà đường xa quá
bỏ luống cày quê, bỏ đò, bỏ sông .

Chợ đầu làng có buồn những lúc chiều mưa
chỏng chơ ngủ dăm ba hàng rau cá
chong nổi sầu treo nhớ mãi ai xưa
để lại về đâu  bến bờ cuối hạ .

Dòng nước đục màu phù sa đỏ
nơi đưa người cũ qua sông
thuyền đi bỏ lại bờ từ dạo đó
đất quê lạnh giá một mối tình .

Em, cô Tấm trao ai tấc lòng
áo cưới xưa giờ bỏ cho ai mặc
nắng xiên khoang xao xuyến bên vườn
ai đi để một người thầm nhắc 

Chiều quê bên đồi quê ai bước
suối đồi xưa hắt bóng người đi
quê ơi ngày về xuôi ngược
quạnh nhớ quanh đây
in dấu bóng bước chân người .

Huy Uyên