Chùm Thơ Về Quảng Trị - Châu Thạch
TÔI VỀ ĐÂY KHÔNG EM!
Tôi về đây không em!
Đường Cổ Thành vắng vẻ
Đêm càng khuya sao rụng càng nhiều
Trăng tàn úa trôi đi lặng lẽ
Bước thời gian làm run nhẹ màn sương.
Tôi về đây không em!
Ngày tháng muôn trùng
Rêu thương nhớ chập chùng lên mái phố
Và xa vắng con đường cổ độ
Đã vì em vỡ lở một chiều.
Tôi về đây không em!
Cả vũ trụ cô liêu
Hồn muôn vật tiêu điều gối mộng
Buồn da diết những đêm mưa gió lộng
Nghe hồn ai rỉ rả khóc ngoài hiên
Tôi đi vào trong thương nhớ vô biên
Giữa cô độc riêng nghe hồn gió lốc .
Và tâm tư tê tái
Và băng hoại tâm can
Tình hỏa thiêu còn lại chút tro tàn
Khi hồi tưởng mở toang vòm ký ức.
Tôi về đây không em
Hồn nằm đáy vực
Mơ lại một thời
Nắng thanh bình thành phố cũ xưa ơi!
TÔI TRỞ VỀ
Tôi trở về loanh quanh vòng thị xã
Nhẩm tên đường nhớ tên bạn ngày xưa
Đo bước đi tìm lại chút hương thừa
Những dư vị trong mơ hồ kỷ niệm.
Tôi trở về chốn yêu thương để kiếm
Ánh mắt trong còn sót đọng không gian
Âm thanh xưa còn vọng cõi mơ màng
Mùi thân ái còn vương trong nắng mới.
Tôi trở về con sông xưa vẫn đợi
Dòng nước kia thổn thức chảy qua chân
Bến đò ngang đi lại biết bao lần
Em áo trắng nay chỉ còn trong mộng.
Tôi trở về mái trường xưa, gió lộng
Màu thời gian xóa sạch chốn tôi ngồi
Trường bây giờ xa lạ vách tường vôi
Thầy, cô, bạn có còn đâu đễ thấy.
Tôi trở về đi tìm tôi ngày ấy
Ngẫm lại đời sau năm tháng đua chen
Mình thấy mình vừa lạ lại vừa quen
Thởi gian hỡi, đau lòng tôi trở lại!
DÁNG XƯA
(Tặng chị Nguyễn Thị Trợ và những
người đẹp trường Nguyễn Hoàng Quảng Trị)
Có tóc nào đẹp hơn tóc ai?
Mây sao mây huyền trên bờ vai
Dáng ai thanh tú như tranh vẽ
Tranh truyền thần hay tranh liêu trai?
Có áo nào trắng ngợp sân trường ?
Ngẫn ngơ trăm mắt đắm yêu thương
Lời tình chưa tỏ gom thành núi
Ai hóa hình trong thơ trăm chương ?
Và ai đi dưới bóng Cổ Thành
Chân chim từng bước gợn âm thanh
Mơ hồ tiếng nhạc qua đường vắng
Gỏ cả tim người, tim cây xanh.
Những chàng trai trẻ tuổi đang yêu
Tim đã vì ai thương nhớ nhiều
Nẩy mầm kỷ niệm qua năm tháng
Nay lớn thành cây si hoang liêu.
Thời gian đâu dễ xóa mờ đi
Những vẻ thanh tao trên nét mi
Đã từng trổi giữa vườn hoa đẹp
Ai nhớ mình chăng, ngày xưa xuân thì ./.
Châu Thạch