Chỉ Là ... Thôi! - thơ Hoài Huyền Thanh
Trời chiều hưng hửng
nắng
buông tay.
Ngột ngạt hàng cây
đứng
thở dài.
Len lén lá vàng
rơi
thật khẽ.
Ký ức vàng vọt
giấc
mơ phai.
Nào có quên đâu
Mà phải nhớ!
Chỉ là…
Không thể
Chỉ là …
Thôi!
HOÀI HUYỀN THANH
9.2014