Wednesday, October 8, 2014

Chén Rượu Cho Người - thơ Phan Minh Châu










Còn ai bầu bạn bên chân tháp
Chén rượu tri âm cạn cuộc cờ
Thương ngươi năm tháng buồn xuôi ngược
Chén đắng dong hồn nơi bến xưa.

Ngươi có còn về nghe nhạn hót?
Đâu đây vọng lại tiếng dân Hời
Và trên đỉnh Tháp đàn dơi mỏi
Đợi bóng ngươi về rộng cánh bay.

Ngươi đi ta lẻ bạn mình ta
Túy lúy bầu nghiêng nỗi nhớ nhà
Chiến mã một thời say thê sự
Dễ gì chút bợn để phôi pha

Ngươi cạn cùng ta chén rượu này
Ngày ngươi khuất núi mắt ta cay
Biết ngươi không trọn tình tri kỷ
Thì mặc cho người ta cứ say

Ta đứng lưng non nhìn xuống phố
Chập chùng sông nước chập chùng khơi
Chóp Chài mưa phủ đùn mây khóc
Thuyền gác sông Chùa sương gió phơi

Ta nhìn ra biển hàng dương mỏi
Tóc rũ bên đường đứng chịu tang
Cảng cá râm ran lời viễn xứ
Ngược bến xuôi về nơi cố giang

Mời ngươi chén nữa bên chân Tháp
Cái thuở trời ran tóc bạc phau
Tháp dẫu không còn nghe nhạn hót
Vẫn còn đâu đó một người đau

Biển vẫn xanh màu nước vẫn trong
Sóng xô bao lớp chẳng nao lòng
Ngươi nằm yên nghỉ nơi con sóng
Cứ vỗ nghìn năm kiếp dãi dầu

Mời ngươi chén nữa trên chân Tháp
Để nhớ Thiên Thu một tấm lòng
Cái thuở ta cùng nghe nhạn hót
Bên thềm đá cuội ngủ nghìn năm

Phan Minh Châu