Tuesday, October 21, 2014

Nước Non Thuở Ấy - thơ Song Nhị











Đứng ở trời Tây mà ngó lại
Quê hương mình đó nghĩ mà thương
Mà yêu mà nhớ mà ray rứt
Như thể tình ai nhuốm chuyện buồn

Như thể đã quên rồi chuyện cũ
Như vừa khơi lại những thương đau
Bốn mươi năm nhoài chân dâu biển
Tâm sự còn ai cạn chén sầu

Bàn bè mấy đa đã sang đây
Kẻ ở chân trời kẻ cuối mây
Có đứa đã nằm trong huyệt lạnh
Ven rng Thanh Hóa núi Gia Rây

Còn bao nhiêu nữa gửi thân tàn
Rải rác núi rừng Trung Bắc Nam
Bên đống xương khô mồ “liệt sĩ”
Chết đành hơn nhỉ sống lầm than

**

Bỏ làng bỏ nước bỏ người đi
Buổi ây Trường Sơn đứng hẹn về
Từ cuộc phân tranh từ cải cách
Mà buông tay súng thẹn câu thề

Ngày trở về thăm quê Nghệ Tĩnh
Đất cằn sỏi đá ruộng đồng khan
Con trâu đng đợi hờ rơm cỏ
Em bé ngồi trông miếng khẩu phần

Linh khí Hàm Nghi còn phảng phất
Sơn Phòng thành lũy mảnh hồn trôi
Trầm Lâm thánh miếu đền đài cổ
Tất cả còn đâu, phá sạch rồi !

Và buổi đi tàu ra phía Bắc
Tìm về văn hiến bốn nghìn năm
Thương ôi, Hà Nội tiêu điều quá
Năm cửa ô buồn ngõ tối tăm

Lang thang mấy phố chiều mưa bụi
Thấp thoáng từ xa bóng Ba Đình
Cũng muốn đi qua xem một chút
Ngại ngùng như sợ tượng Lê Nin

Đứng lại ngó qua nhà “Hữu Nghị”
Uống ly trà vối phố Tràng Tiền
Chiều chiều đến quán cô hàng sách
Mấy lần qua lại phố Khâm Thiên

Cô em xinh lắm, am tường lắm
Cô kể tôi nghe chuyện phố phường
Cô nói miền Nam hơn phía Bắc
Tôi ngồi đọc hết quyển Sông Hương

Cần việc tìm vào Tòa Sứ nước Úc
Hỏi dò đến gặp chú công an
Năm nghìn xếp gọn kèm bao thuốc
Nửa thoáng mội cười lọt cửa quan

Goi chiếc bánh kem ngồi ghế đá
Những chiều ngơ ngẩn ngăm Hồ Gươm
Ngẩn ngơ hồn lạc Thời Lê Lý
Chiếc bánh trên tay nhỏ giọt buồn

Nôn nao từng bước đường xa lạ
Mà đã thiết thân mõi phố phường
Văng vẳng Thăng Long giòn vó ngựa
Bước tìm “Hoài Cổ” nét “tang thương”

SONG NHỊ
HÀ NỘI 7-1990