Ba M ươi Năm Trở Lại Sài Gòn - thơ Huy Uyên
Em, xưa với Sài-gòn cổ tích
bản tình-ca-lính-sài-gòn vỉa hè
vui cùng ai khôn cùng dăm ba phút
cuối cuộc về đóng cửa vỗ tay reo .
Sài-gòn vào thu gió không kịp thở
phía Tax rời ký-ức ngày xưa
bóng hình ai quanh nhà hát
ảo-ảnh vây quanh những giọt bơ phờ .
Tôi lại một mình bên Quách-thị-trang
mai rồi không còn nữa
chợ Bến-thành ồn ào hơn thuở trước
buồn xưa xưa những lời ca buồn
người thương binh già Sài-gòn
chống nạng gỗ lần mò xuôi ngược .
Người về Cũ-chi, Tây-ninh chuyến buýt
hối hả đi xa quên lãng đô thành
bao phận nghèo thương dân thành-phố
Sài-gòn dãi dầu bận rộn áo cơm .
Hơn ba-mươi-năm trở lại Sài-gòn
quên rồi những mối tình ngày cũ
đi bơ vơ hết cả con đường
lạc loài quanh những phố xưa , đèn đỏ .
Đứng bên nhà thờ đức bà cùng Chúa
hồn cũ người có lưu lạc qua không
vác hoài trên vai cây thánh-giá
nước mắt chảy quanh giây phút lạnh lòng .
Nắng Sài-gòn bên phố cầm tay ai
tóc em bay lao xao đường Lê-lợi
mộng tưởng người chôn kín tương lai
hẹn hò cũ đi mà không kịp tới .
Về ngang Lăng-Ông môi em chợt đỏ
trước cổng sân bay chia biệt mối tình
lối qua Duy-tân hong sầu mà nhớ
em có chờ tôi mắt đỏ Duy-tân .
Sài-gòn chiều
ngậm hoài những cơn mưa
quán Brodard khép sầu mấy nẻo
phố đêm đèn nghiêng chao bóng đi về
nụ hôn vẫy tay ai đầy nhớ .
Sài-gòn về đây linh hồn lưu lạc
hơi thở Sài-gòn nhịp đập đắng cay
đâu biết buổi về vết thương xưa cũ
phố ai đi ngũ muộn giấc mơ ngày
bao năm mang trái tim
bầm chín trở lại đây !
Huy Uyên