Ph ù Dung Từ - thơ Huy Uyên
Hái chi đóa hoa phù-dung
em về bên ấy có buồn
ngữa tay tìm đường sinh mệnh
cả đời trắng sợi sắc không .
Ngày đi mây cũng bay đi
bên sông nước chảy mắt người
em nỡ về chi chốn cũ
trên cầu đứng lại mình tôi .
Ờ rồi em cũng về thôi
đường khuya hai ta còn lại
tóc bay xao buồn biết mấy
đêm qua thành xưa mất rồi .
Đêm qua ngọn đèn hiu hắt
cay nồng ấm lạnh môi hôn
ai kia giữa trời đứng hát
giữa thinh không giọng quá buồn .
Rồi hoa cũng tím nhạt phai
tim anh mãi có bao giờ
đỏ như màu hoa buổi trước
cháy đi - nổi nhớ tim ơi !
Hoa rồi có còn ở lại
bên thành cầu xưa bóng ai
bơ vơ đổ dài tưởng tiếc
người ấy - ờ xa lắm rồi .
Đêm nghe tin em đi rồi
buồn buồn cầm ly rượu cũ
nhớ nhau bao đêm tâm sự
chuyện tình cay đắng đầy vơi .
Rồi hoa, rồi bướm, rồi sông
em yêu xiết bao lòng biển
em yêu núi xưa khôn cùng
cho dù lòng đời tan biến
giữa đám phù dung , không .
Huy Uyên