Ng ười Đàn Bà Đi Tìm Ảo Ảnh - Thúy Ngân
truyện ngắn
Thú đọc
sách của nó không giống tôi, nó mua có chọn lựa, nó thích những tác phẩm văn học
nước ngoài, những tác phẩm nổi tiếng
như: Nếu Còn Có Ngày Mai, Tiếng Chim Hót Trong Bụi Mận Gai, Bầu Trời …v..v… Có
sách mới là nó đọc mê mải, đọc quên ăn, quên … cả đi chơi với tôi, trong giỏ
xách của nó lúc nào cũng có một quyển, cần là có cái đọc ngay.
Thú ngắm
hoàng hôn của nó thì cũng lạ đời. Tôi ghét, nhưng vẫn phải chiều nó. Nó nhìn mặt
trời xuống núi, đổ ánh nắng xót lại trong ngày lên mặt biển cứ như là chỉ có trong truyện thần thoại vậy.
-
Này bà – bà có thấy mặt biển như vừa được dát vàng sóng sánh, lúc đỏ au,
lúc vàng rực không, ngộ heng ? – nó mơ màng. Nó cứ nhìn miên man như ma ám, nhiều lúc tức qua tôi nạt nó:
-
Mày có mở miệng nói không hay để tao về cho mày tha hồ mà mơ với mộng. Cứ
mơ mộng hoài rồi khổ dài dài nha con! Nó quay qua tôi nói ậm ờh:
- Uh
ha – mà mày nói gì khổ với không khổ ?
-
Thì cứ ngu ngơ như mày thì đời sẽ khổ chứ sao ? Tôi gắt nó.
- Thật
không ? Mày biết số tao sẽ khổ há - Nó hỏi
lại. Nói rồi nó nhìn xa xăm ánh mắt buồn vời vợi. Tôi chợt thấy nao lòng.
- Thì tao
nói chơi vậy thôi, chứ hiền như mày ai nỡ
mà ăn hiếp. Tôi giả lả … Nó như không
nghe thấy tôi nói, nó hỏi tôi bằng một câu hỏi khác.
_ Mày
tin trên đời có duyên tiền định
không ? Hôm nay tao ngửi trong gió như
có vị chua chát của người đàn bà bị phụ
tình, biển cũng đang nổi sóng ngầm đấy ?
_ Mày nói cứ như thầy bói ra ma vậy – tôi trả lời –
tao chẳng thấy gì ngoài đám con nít cởi truồng với mấy bà
già học đòi, già rồi còn đẹp đâu
mà mặc áo tắm hai mảnh, thịt da rệu
rã lòi hết ra nhìn ớn chết đi được – tôi bồi thêm. Thật tình thì biển cũng đẹp,
gió làm cho tôi tháy sảng khoái, thảnh thơi hơn…
Mặt trời
tắt nắng, phố xá cũng lên đèn, không khí dịu hẳn xuống, hai bên đường quán ăn,
quán café bắt đầu nhộn nhịp. Quê tôi có bãi biển đẹp, các ngành du lịch, dịch vụ
phát triển mạnh, nhưng đằng sau cũng có nhiều vấn nạn cần dẹp bỏ như: Chợ búa mọc tùm lum, nạn cò cưa níu kéo, giá
cả tự biên tự diễn không sao quản ký được.
Mà phải công nhận là từ khi lên cấp TP - quê tôi đẹp hẳn ra, rộng rãi khang trang hơn, con người
cũng được mang danh dân Tp đầy tự hào.
Đi làm
được mấy năm tôi lập gia đình. Tôi bận bịu với gia đình nhỏ của mình, ít đi
chơi với nó. Thật ra nó cũng có bạn trai, chàng này làm ở cơ quan kề bên, tướng
tá thư sinh cao ráo, tôi rất có cảm tình với cậu ấy. Chàng ta sống chân thành, luôn giúp đỡ mọi người. Điểm
đặc biệt cậu ấy có mái tóc bồng bềnh và cặp môi trái anh đào rất ga lăng. Ngày
nó báo tin lấy chồng tôi mừng cho nó, mừng đến nỗi muốn khóc luôn đó. Nó báo cơ
quan, đoàn thanh niên đứng ra tổ chức lễ thành hôn cho hai đứa. Tiệc cưới đơn
sơ chỉ với bánh ngọt, keo, trà đá, thuốc lá không cần bao đổ ra dĩa, vài bài văn nghệ góp vui. Nhưng có một điều
làm tôi lo sợ thật sự, phải chăng đây là điềm chẳng lành. Ai đời đám cưới thường
người ta cắm hoa lay ơn, hoa hồng, thì đám cưới nó trên bàn lễ lại có bình huệ
trắng. Lạ thật - Ai mà đi mua hoa kỳ ghê
– tôi thắc mắc. Không phải riêng tôi mà
có một số người cũng nhận điều bất thường này. Sau đám cưới ít ngày tôi hỏi nó:
-
Hôm đám cưới, mày phân công ai mua hoa ?
-
Tao chẳng biết, tất cả bên đoàn thanh niên lo – Nó trả lời.
- Mà
có chuyện gì? Nó hỏi. Tôi định đem chuyện hoa hòe nói lại cho nó nghe, nghĩ
sao lại thôi, phần sợ nó buồn. Thật sự tôi bất an trong lòng từ dạo đó.
Vợ chồng
nó yêu thương quấn quýt nhau như sam, rồi
hai đứa trẻ ra đời ngoan ngoãn tôi mừng cho bạn
và cũng quên luôn cái điềm gở ấy. Chúng tôi không còn thời gian dành cho
nhau nhiều như thời còn độc thân, vì ai cũng phải lo cơm áo gạo tiền. Trong lòng
tôi luôn cầu nguyện cho vợ chồng nó sống hạnh phúc mãi mãi. Có lẽ lời cầu nguyện
của tôi chưa thành tâm nên khi nhận được tin chồng nó bệnh nặng chuyển viện và
đột ngột qua đời. Tôi bay sang nhà nó, nhìn nó tôi không tin vào mắt mình, nó
như cái xác không hồn, vô định. Nó phó
thác chuyện ma chay cho người nhà. Nó ngồi đó nhìn chồng trân trối, không một
giọt nước mắt, không một lời. Tôi hiểu nỗi đau tận cùng của nó, tiếng khóc
không thể bật ra được.
Ngày
đưa chồng nó về nơi an nghỉ trời tự dưng đổ mưa tầm tã, mưa không ngớt, cứ như ông trời cũng xót
thương cho người vợ trẻ sớm gọa bụa hay là khóc tiễn một linh hồn sớm về cõi niết
bàn. Nhìn nó dắt hai đứa con bước thấp bước cao men bờ ruộng theo đoàn người
đưa tiễn. Tiếng trống điểm biệt ly, tiếng khóc nức nở của người thân nghe sao
tái tê ruột gan, tôi cũng khóc hết nước mắt …
Sau cái
chết của chồng nó ốm liệt giường, không ăn uống. Người nhà càng sợ nó bệnh rồi
đi theo chồng luôn, bỏ hai đứa trẻ thì càng khổ thêm. Ba nó túc trực bên nó từng
giờ, ôm ấp vỗ về nó, kể chuyện ngày xưa cho nó nghe cứ như nó là đứa trẻ mói
lên ba vậy. Thương Bác quá, tôi nói Bác
trai về nghỉ ngơi ít ngày để nó tôi trông coi. Có lẽ Bác cũng mệt nên đồng ý và
dắt luôn hai đứa trẻ để tôi khỏi bận bịu. Chỉ còn tôi và nó trong ngôi nhà trống
trải, vắng tiếng người. Bất chợt nhìn lên ảnh chồng nó tôi cũng thấy sờ sợ.
-
Mày dậy ăn miếng cháo đi, nằm hoài sao ?
Tôi dỗ dành.
- Ừ
để đó tao - Nó nói – Tao chẳng thiết sống nữa – Nó tiếp.
-
Mày điên à, mày phải sống vì con mày chứ, ai nuôi nó, mày muốn nó mồ côi
cả cha lẫn mẹ sao ? Mày không nghe người
ta nói: “ Mồ côi tội lắm ai ơi , đói cơm
khát nước biết người nào lo” Mày muốn
con mày như vậy hả ? – Tôi gầm gừ nói một hơi.
- Ừ
ha - Nó buông lời vô thưởng vô phạt.
- Ù
ha - ừ ha, lúc nào cũng ừ ha - Nói rồi
tôi bồi thêm cho nó một phát thật đau vào vai.
Tỉnh đi con – Tôi dằn tiếp. Nó chẳng
nói gì và cũng không nghe nó than đau.
-
Tao chẳng có cảm giác gì cả, hay mày đánh tao đau hơn để tao biết mình
còn sống. Nó đề nghị. Trời ơi! đến nước
này phải có cách khác thôi, nói không hiệu quả rồi. Tôi lấy hết can đảm tát nó một cái trời
giáng. Cái tát mạnh đến nỗi năm dấu tay
của tôi in trên má nó. Đau lắm đấy – Tôi nhủ thầm. Nó ôm mặt nước mắt rơi lã
chã. Thương nó qua tôi ôm nó vào lòng rối rít xin lỗi. Hai đứa ôm nhau khóc nức nở, nước mắt hòa vào
nhau mặn chát. Tôi mừng là nó đã khóc được, nên cứ ôm nó mãi … Trời về khuya
lúc nào không hay.
- Có
còn gì ăn không mày, tao đói quá – tự dưng nó đòi ăn.
-
Có, có – Tôi quýnh quáng thả nó ra. Mày rửa mặt đi tao dọn nhanh
thôi - Tôi hối hả nói.
- ừ
- Nó nói, rồi vin thành giường đứng dậy. Nó gầy đi trông thấy, xác xơ, tôi chạy
lại đỡ nhưng nó gạt ra.
- Khỏi cần – Tao phải tự đi bằng đôi chân
của chính mình chứ không thể dựa mãi vào người khác. Trước kia còn ảnh nên tao ỉ lại, bây giờ chỉ
còn mỗi mình tao. Tao cảm ơn mày Hiền à,
cảm ơn đời đã cho tao người bạn tốt – Nó nói luôn một hơi.
- Thế
là mày tỉnh rồi Thủy ơi, Thủy ơi! Tôi mừng rỡ.
Thế là
sau đó nó cứng cáp thật sự, nó đi làm trở lại và đón hai đứa trẻ về. Ba mẹ con
sống đầm ấm bên nhau. Hai đứa trẻ thật ngoan. Chắc có lẽ ông trời thương hay là
Ba nó phù hộ mà chẳng thấy hai đứa nhỏ ốm đau gì, chúng lớn lên như hương đòng
gió nội. Vậy mà thấm thoát đã mười mấy năm trôi qua.
đêm đầy trăn trở. Với bao nhiêu hoài niệm, bao
nhiêu thực tại diễn ra tròn, méo đủ dạng, sắc màu nham nhở. Đời người cũng chẳng
khác gì, không nương là đứt bất tử. Bởi
vậy - Người thì thướt tha lụa là, thừa mứa, người thì bươn chải kiếm sống đến
gù cả lưng. Ngoài cái ăn, cái mặc còn bao thứ phải tìm kiếm. May mắn thì cười hớn
hở, còn không …? Cái tìm được không ưng ý
bỏ đi, cái thì cố chịu đựng, chịu đựng đến thiệt thòi.
Có lẽ
ai cũng yêu một hoặc hai lần, hay còn nhiều cuộc tình không đếm hết, không nhớ
hết tên người ta đã quen, thậm chí không nhớ nổi người đó ta đã gặp ở đâu, trường
hợp nào. Những tay đào hoa này tôi ghét cay, ghét đắng. Nhưng phải công nhận mấy
cha ấy đều có điểm rất thu hút ngừơi khác giới, nhất là vẻ bề ngoài sạch sẽ, ga
lăng, ăn nói từ tốn, ngọt ngào đến giả tạo. Đàn bà con gái nếu không tỉnh táo dễ
sa vào lưới tình của mấy lão họ Sở. Với
thời buổi mọi người đổ xô ra đường làm kinh tế. Thương trường là chiến trường cả
tình trường cũng là bãi chiến trường luôn ngổn ngang chiến tích. Họ lợi dụng mọi
thời cơ tìm kiếm bi hài. Chuyện này
trong xã hội diễn ra như tuồng ví như vụ làm ăn thua lỗ bạc tỷ rồi kiện cáo,
kéo nhau ra tòa, nhà mất, con cái hư hỏng, tình
người mất, cái mất lớn nhất là lương tâm … Rồi lại còn mấy vụ hùn hạp Tiền
cộng Tình cũng thua ráo trọi thế là “
Bùm “. Nghe, nhìn vừa đáng thương, vừa đáng trách.
Mấy
hôm nay nắng gay gắt, mong cơn mưa đến cho giảm nhiệt, nhưng ông trời cứ đổ chảo
lửa xuống rang cháy mọi thứ, mọi người đổ ra biển tắm, hóng gió. Vợ chồng tôi cũng đùm đề con cái ra đây tránh
nắng. Biển đông nghet như bầy kiến đủ màu,
xanh, đỏ, lam chàm, tím… đủ các kích cỡ, màu da. Chồng tôi dắt con ra
mép nước tắm, cha con vui vẻ tạt nước đùa nhau, tiếng cười, nói ran cả một
vùng. Tôi thả hồn theo gió và chợt nhớ đến cô bạn thân. Mở điện thoại gọi về
nhà nó. Máy đổ chuông mấy bận không ai cầm, lòng nghĩ chắc là mẹ con nó đi làm
chưa về. Lát sau gọi lại … chuông vẫn đổ, lạ thật ? Bình thường giờ này nó đã về nhà. Đã bao
nhiêu lần tôi nói nó mua chiếc điện thoại đi động cho tiện, nhưng nó cứ nói chưa cần thiết , lúc thì nói
có bạn đâu mà gọi mua chi tốn tiền. Như lúc này muốn gọi mà không thể được. Tự
nhiên tôi thấy lo lo. Tôi đành gọi cho con gái nó thì mới hay nó đang nằm viện.
Tôi lại
tất tả vào viện thăm. Nó gầy hơn, nét mặt buồn vời vợi, chắc chắn nó vừa qua đợt mất ngủ dài.
-
Mày vào đây bao lâu, thấy trong người thế nào ? Tôi hỏi.
- Được
hơn mười hôm gì đó, đỡ rồi – Nó trả lời.
Còn mày với mấy đứa nhỏ khỏe không ? Anh Thắng vẫn đi làm chứ ? Nó hỏi lại.
- Uh
cả nhà bình thường, hôm nay cả nhà ra biển
chơi cho mát, sẵn cho mấy đứa tắm cho hết sảy cắn luôn. Tao gọi mày không được,
phải gọi qua con bé mới mày bệnh. Tôi kể, phần như thanh minh.
-
Mày ăn gì tao mua cho, mà ông
Chín Gió đâu sao tao không thấy ? Nó lảng tránh ánh mắt tôi quay nhìn
nơi khác, linh tính mách bảo. Tôi gặng hỏi lần nữa nó đành trả lời.
-
Tao với lão ta chia tay rồi. Hiện lão ta đang sống với người đàn bà khác
đáng tuổi con trai lão ấy. Tao chỉ không thể lý giải nổi tại sao chuyện lại như
vậy. Lòng người sao khó lường quá đi. Nó nói chưa hết câu tôi chen ngang:
- Thế
là sao, mày biết chính xác chứ, rồi mày để anh ta đi khơi khơi vậy đó hả. Mày
nói anh ta đang sống ở đâu, nói đi, tao sẽ cho anh biết tay. Tao nói rồi mà mày
không nghe. Nhìn bản mặt anh ta tao
không tin tưởng rồi. Đồ đàn ông lợi dụng hèn hạ. Tức mình tôi chửi đổng.
-
Thôi mày – thế là còn may cho tao
là chưa lấy anh ta chính thức, chứ lấy rồi thì còn đau khổ hơn. Nó trả lời, rồi tiếp luôn - Con người anh ta không xứng đáng để nhận tình
yêu, anh ta gây cho tao đau khổ một, thì anh sẽ nhận lại mười. Đời luôn có luật
nhân quả. Mày cũng biết anh ta chẳng còn trẻ trung gì. Thôi cứ để anh ta sống
vui ngày nào hay ngày ấy. Rồi có lúc anh ta cũng vắt tay lên trán suy nghĩ lại
những gì đã làm…Nó thở hắt. Nghe nó nói
Tôi biết nó đã suy nghĩ rất nhiều mới có quyết định như vậy. Nó yêu anh ta quá nhiều hay anh ta chẳng là
gì nữa… !? Một quyết định đúng đắn và đầy
tình người. Nhưng với tôi vẫn tức anh
ách. Chuyện chẳng là: Lão ta theo đuổi
nó một thời gian, vợ chồng lão ly dị, con cái theo mẹ sống ở thành phố khác.
Lão sống với người mẹ già hơn tám mươi. Gia cảnh hai người có phần giống nhau
nên cũng có chạy qua lại giúp đỡ cái này
cái nọ. Nó thương bà già như mẹ nó. Những ngày Bà ốm đau cho đến lúc cuối đời,
nó lo toan mọi chuyện như một người con.
Tưởng rằng bao nhiêu ân tình đó, lão ấy sẽ bù đắp lại cho nó. Ai dè – Lão phủi tay nhẹ hỗng. Phải là tôi –
Tôi thoi cho lão ta vài cái cho bõ tức.
Nó là
thế, lúc nào nó cũng nghĩ cho người khác, lo cho người khác một cách chu đáo mà
quên bản thân mình. Cuộc đời nó giống như nước một dòng sông đỏ quạch, nặng nề
. Dù biết mọi giọt nước đều bắt nguồn từ THIÊN ĐÌNH, rồi hòa vào các dòng sông,
tất cả đổ ra biển lớn. Mang mọi nỗi đau
tan ra nhẹ nhõm và vẫn còn nhiều giọt nước đọng lại trên nhánh lá lúc sớm
mai long lanh, tinh khiết. THIÊN HÀ THỦY.
Thúy Ngân