Kontum Đợi Người Về - thơ Huy Uyên
Chiều rơi vàng, nắng lung linh đầu phố
Kontum mỏi mắt đợi ai về
đầu dốc cao, bờ hồ và lối chợ
nở những bông muồng-hoàng-yến đường quê .
Vây quanh màu thổ-cẩm hoàng lan
hương rượu cần cay nồng bếp lửa
vườn ai chiều chái khói vây quanh
dãi lụa vờn mây trời cùng gió .
Cuối tháng ba chạm nỗi buồn mùa hạ
anh đi như quên hẹn ngày về
tháng tư chợt sang đầu ngõ
lòng ai giờ quạnh bước đầy vơi .
Những quán cà-phê dọc bờ Dakbla
xưa chiến địa một thời đạn lửa
chảy đi dòng sông những luống bồi hồi
qua đi rồi một thời đau nhớ .
Poko lặng im thung lũng buồn
hồ Ialy ngủ yên gợn sóng
bóng người đi qua cùng chuyến xe đêm
hát nghiêng đồi lá rừng khép muộn .
Sáng nghe chuông nhà thờ chậm đổ
Chùng lòng người ở lại Kontum
phía trên đồi quanh co phố chợ
trên đồi xanh cây cỏ dại buôn làng .
Em gái nghèo Giẻ-triêng, Sê-đăng
cỏng chợ chiều trên vai bó củi
khuya một mình về giả gạo đêm trăng
thầm mơ cùng ai ngày đám cưới .
Sớm chiều tháng ngày ruộng rẫy
Ra đi mà có nhớ Làng Hồ
dấu chân trần ba-dzan đất đỏ
tiếng cồng chiêng tấu nhịp duyên tơ .
Mai kia Chiêu-anh-quán em về
ngày em buồn-lưa-thưa hai mắt
phố núi xa sông
Phương-Quý, Phương-Hòa
tim hai ta cả một đời níu chặt .
Ngàn đời Kontum hoang vắng
chiều em ra hong tóc bên sông
khói sương xưa dặm sầu bảng lảng
hoài niệm xưa đốt cháy trong lòng .
Phố và chợ, đường Kontum buồn thiu
thoáng bên đồi giọng cười ai xa quá
khói đốt đồng chiều mấy sợi tan theo
màu trời riêng ai một thời thương nhớ .
Hỏi người ở lại Kontum từ thuở
chim trên rừng từ độ bay xa
phố người mắt hoen sầu lệ nhỏ
mây đã bay đi mà có hẹn ngày về .
Huy Uyên