Góc Phố Này Mỗi Đêm - thơ Song Nhị
Cảm
ơn em cho anh đề tài
để
viết bài thơ không cần cảm xúc
những
bài thơ không cần người đọc
khi
viết xong đem thả giữa trời
Cảm
ơn em những buổi sớm mai
ra
khỏi cửa anh thấy mình ngớ ngẩn
như
chiếc xe lạc đường quanh quẩn
chạy
lòng vòng không tới ngõ nhà em
Anh
trở về nghe nhịp đập con tim
nhìn
thấu suốt con đường lên phố núi
anh
hối hả chạy quanh dòng suối
kiếm
tìm em ... gặp kẻ vô tình
Anh
trở về hỏi lại con tim
nghe
thỏ thẻ những lời mộng ảo!
Cảm
ơn em đã làm nên gió bão
để
anh ngồi trần trụi ngó phong ba
cảm
ơn em vườn cây trái phù sa
đã
bỏ mặc kẻ cơ hàn đói khát
đã
bỏ mặc – gã thâm tình tệ bạc?
tiếc
tiếng xưng em tiếc tiếng gọi mình
Bên
cánh rừng em hát với bình minh
mà
quên mất góc phố này mỗi tối
Cảm
ơn em không có gì đáng nói
mà
còn rất nhiều không thể bỏ quên
anh
trở về ngồi suốt sáng thâu đêm
tưởng
như thể chuyện long trời lở đất.
cảm
ơn em ...
đành
một lần lỡ mất!
Song Nhị