Búng Bình Thiên - thơ Trúc Thanh Tâm
Về lại quê em vào tháng chín
Điên điển vàng bông nước trắng đồng
Chái bếp nhà ai lên sợi khói
Sao chỉ mình ta với nhớ mong
Mấy chiếc xuồng con bơi thấp thoáng
Có màu áo tím của em xưa
Có con gió lạc chiều An Phú
Qua Búng Bình Thiên lắc rắc mưa
Em vẫn thẹn thùng như thuở trước
Mắt buồn nhìn tận mãi xa xôi
Ta đâu ước hẹn mà như đã
Mắc nợ tình em một nụ cười
TRÚC THANH TÂM
(Châu Đốc)
Phụ chú :
- Búng Bình
Thiên còn gọi là Hồ Nước Trời, tên một hồ nước ngọt mênh mông, trong xanh nằm cặp
với sông Bình Di - một nhánh của sông Hậu, nằm giữa 3 xã Khánh Bình, Khánh An
và Nhơn Hội của huyện An Phú, tỉnh An Giang.
Theo tương truyền, vào cuối thế kỷ 18, một viên tướng
của nhà Tây Sơn đã chọn Búng Bình Thiên làm căn cứ để tích trữ lương thực, luyện
tập binh sĩ. Thời điểm đó, khu vực này khô cằn, viên tướng đã làm lễ tế cáo Trời
- Đất xin ban nguồn nước cho binh sĩ. Sau khi khấn xong, ông đã rút kiếm đâm xuống
lòng đất và một dòng nước ngọt trong vắt trào dâng đọng lại thành hồ như ngày
nay.