Giữa Nghìn Dâu Bể - thơ Hùng Vĩnh Phước
Ống nước cũ bằng sắt rỉ sét
thay bằng ống đồng để nước trong hơn
khi lòng vị tha của con người đã mất
Cuộc sống bấy lâu như vải mục
chắp vá chỗ này lại rách chỗ kia
cứ lẩn quẩn giữa hai đầu oan nghiệt
xuôi ngược hoài một vũng tối u mê
Đã bao lần đứng giữa trời ta níu
những đợt nắng vàng ấm áp trên cao
mong sẽ phả lên đời sắc màu của nắng
để lòng mỗi người tràn ngập yêu thương
Biết cuộc sống khác với điều ta nghĩ
sao bỏ công ươm ước mộng bên trời
đem hoa lá trồng giữa vườn nắng cháy
vẫn chờ xem còn có nụ đơm bông?
Ôi nhân gian vốn đã nhiều tục lụy
hành hạ nhau chi chuyện thiệt hơn
ta khi không đứng giữa nghìn dâu bể
nhận thì đau mà bỏ cũng không đành…
Hùng Vĩnh Phước
9/2014