Đâu Cõi Non Bồng Ơi Giáng Hương - thơ Song Nhị
Mai
này, góc phố lại từng đêm
một
cõi thơ. trầm lặng cõi riêng
một
thoáng mơ hồ như quyến luyến
để
vừa đủ nhớ để vừa quên
Em
bảo tình yêu như ngọn núi
núi
cao vời vợi ngút ngàn xa
ta
ngồi đã mấy nghìn đêm lẻ
cởi
áo chờ người chuộc nhánh hoa
Em
bảo tình yêu là biển rộng
là
sông là suối là thiên nhiên
dấu
xưa thấp thoáng hồn Lưu Nguyễn
hun
hút non bồng biệt cõi tiên
Đã khuất thời gian ... non thế kỷ !
em
về miền núi ta miền xuôi
bao
nhiêu cảnh trí đời xa lạ
khoảnh
khắc bồng lai cũng biệt rồi
Ừ
thì là núi là non đấy
là
biển là sông mãi dạt dào
là
mảnh hồn người trôi giạt mãi
đôi
bờ tấp lại nỗi hư hao.
Dáng
xưa vào cõi thiên thai mộng
ta
vẽ lên đời một giáng hương
khoác
áo khinh cừu đi tuyệt tích
tìm
làn mây bạc cuối hoàng sơn./
Song Nhị