Anh - thơ Phương Hà
Không là gió, sao đem làn hương lạ
Vào vườn em. hoa lá chợt xôn xao
Nụ nở bừng trong đón đợi khát khao
Không là mây mà che trăng hối hả
Cho gió cuồng tơi tả mảnh xiêm y
Vẫy vùng trong dòng suối mát diệu kỳ
Nước ve vuốt....bàn tay ai quấn quýt ?
Không là đêm , sao lời ru tha thiết
Giấc mơ nồng diễm tuyệt cõi mê say
Vườn địa đàng, trái cấm, thuở lưu đày
Em trải nghiệm một ngày, mơ trọn kiếp
Không là sông mà đưa thuyền tách bến
Con đò em lờ lững giữa ngàn sao
Thực, hay là chỉ một giấc chiêm bao
Em nhắm mắt, nôn nao niềm hạnh phúc
Không là thu mà nở vàng hoa cúc
Cho trà thơm đối ẩm buổi giao hoà
Mảnh trăng tròn chứng kiến phút thăng hoa
Em tan loãng, nhạt nhoà trong say tỉnh
Không là xuân mà bướm ong bịn rịn
Hoa tuôn trào mật ngọt, phấn hương bay
Em, nụ hồng nao nức mở nhuỵ đài
Chờ giây phút ngất ngây trong mộng đẹp
Không là thác mà trào tuôn cuồng nhiệt
Cuốn phăng em vào cõi lạ hoang sơ
Nơi con sâu, cọng cỏ cũng là thơ
Em, hạt cát lượn lờ trong suối ngọc
Không là trăng mà ảo huyền đêm mộng
Dìu em vào cửa động ngát hoa vàng
Nơi đất trời hoà nhập cõi hồng hoang
Thân vụn vỡ....muôn ngàn vì tinh tú.
Phương Hà