Saturday, August 16, 2014

Vô Vọng - thơ Mai Hoài Thu

 Hoàng Đức Tâm diễn ngâm

Ta gọi em như rừng Thu gọi lá,
Lòng thiết tha như mây gió gọi trăng,
Như mắt em buồn thăm thẳm mưa giăng,
Như sóng trùng dương gào trên biển vắng...

Em vẫn đó mà hồn ta cô quạnh,
Mỗi đêm về trời lành lạnh buồn tênh,
Cánh cửa cô đơn, lòng vẫn khép hờ,
Trong hơi thở, hồn nghẹn ngào thương nhớ...

Rượu nồng say chẳng làm ta ấm lại,
Khúc nhạc sầu, tình đâu dễ nhạt phai,
Tiếng sáo dập dìu giữa cõi thiên thai,
Thơ ta đó ! Ôi cung đàn muôn điệu !

Hãy uống đi ! Mỗi khi lòng thấy thiếu...
Ta, bốn mùa dâu bể vọng cố nhân !
Ngày xa em, ta rũ áo phong trần,
Bao khao khát, quay lưng vào gió bụi...

Thế là hết, một cuộc đời tàn lụi,
Cũng vì yêu, đành lỡ hẹn núi sông,
Ngày em vu quy, pháo đỏ, rượu hồng,
Ta cánh hạc mỏi mòn trong vô vọng...

San Jose, tháng 06/17/2012
Mai Hoài Thu