Về Lối Đi Xưa - thơ Song Nhị
Trời đã vào đông trở mùa lành
lạnh,
em đã về chưa trên lối trắng
đầy
ta vẫn thèm nhìn áo tóc mây
bay
ngắm lũ trẻ tung tăng sau
chiều tan học
Em đã về chưa lối đầy sao mọc
ta xin trao em nốt nửa phần
đời
những lúc buồn lòng vẫn gượng
cười vui
nói thật khẽ sợ chính mình
nghe được
không dám nghĩ tới những điều
ao ước
e nỗi băn khoăn làm rối tăm
hồn
cuộc sống dẫy đầy toan tính
thiệt hơn
trái đất vẫn xoay vần theo
thế sự
Cứ mỗi đêm nằm vỗ về giấc ngủ
ta lại miên man nghĩ ngợi
trăm điều
nghĩ một đời người chăm chút
thương yêu
ngày hai buổi đi về qua một
ngõ
ta nằm mộng dưới vầng trăng
sáng tỏ
và thâu đêm đốt nến viết thơ
tình
cả tinh cầu còn sót lại mình
em
(khi yêu mến không tiếc lời
nói quá)
ta kiếm tìm em giữa hành tinh
lạ
bỏ trống sau lưng một quãng
đời dài
ta nhởn nhơ làm cánh bướm
rong chơi
từ độ mùa hoa mùa trăng mười
sáu
em đến bên ta mỉm cười hiền
hậu
ôi, những nụ cười in dấu
nghìn năm
Từ buổi loài chim tan tác bỏ
rừng
ta chán mộng đời khoanh tay
gục ngủ
ta sợ mỗi ngày đi về hai bữa
trên lối đi xưa đau buốt dấu
giày
em xõa tóc sầu vướng lá me
bay
dòng nước vẫn trôi im lìm về
biển
Em đã về chưa lối đầy kỷ niệm
có những hương hoa có những
nụ cười
có đôi mắt buồn lấp lánh
sương mai
có những hàng cây suốt đời
quấn quít
thành đá rêu phong mang đầy
chứng tích
một nửa khung trời én liệng
nghiêng nghiêng
tiếng gió reo vui trên ngọn
cỏ mềm
kỷ niệm bốn mùa luân lưu ở đó
ta đứng từ xa trông về bỡ ngỡ
thơ viết một đời không đủ
nguồn cơn
những nẻo đường xưa lá đổ
thật buồn
dĩ vãng xôn xao sáng chiều
sớm tối
em đi qua xin chớ dừng bước
vội
hãy nhặt cho ta những kỷ niệm
đầu
giữ lấy một đời ước vọng cho
nhau.
Song Nhị