Tôi Yêu Đất Nước
Của Tôi - th ơ Lu Hà
cảm tác khi đọc thơ Trần Vàng Sao: "Bài Thơ Của Một Người
Yêu Nước Mình"
Tôi yêu nước từ khi biết nói
Từng ngọn rau hạt muối thân thương
Mồ hôi nhỏ xuống cánh đồng
Tháng năm đốt đuốc đêm đông gọi đò
Tháng năm đốt đuốc đêm đông gọi đò
Bao dĩ vãng dư đồ hư ảo
Tấm lưng trần tà áo rách bươm
Nhấp nhô kìa những cánh buồm
Trập trùng giông bão tay ôm khối sầu
Lon gạo mốc dãi dầu mưa nắng
Dân làng tôi cay đắng sớm chiều
Ven đê chân sáo thả diều
Ven đê chân sáo thả diều
Ngược xuôi gồng gánh tiêu điều hoàng hôn
Tôi biết lắm nỗi buồn muôn thuở
Cả ba miền đau khổ bi ai
Xót xa trằn trọc canh dài
Binh đao khói lửa mãi hoài chẳng thôi
Ơn cha mẹ nuôi tôi khôn lớn
Ơn cha mẹ nuôi tôi khôn lớn
Ngẩng mặt lên cho trọn nghĩa đời
Đói nghèo sao bám chẳng rời
Nước nhà thống nhất lệ rơi đôi hàng
Ôi độc lập thiêng đàng hứa hẹn
Còn tự do chẳng thẹn với lời
Dân oan khiếu khiện khắp nơi
Giặc Tàu rình rập núi đồi bỏ hoang…!
13.8.2014 Lu Hà
Đói nghèo sao bám chẳng rời
Nước nhà thống nhất lệ rơi đôi hàng
Ôi độc lập thiêng đàng hứa hẹn
Còn tự do chẳng thẹn với lời
Dân oan khiếu khiện khắp nơi
Giặc Tàu rình rập núi đồi bỏ hoang…!
13.8.2014 Lu Hà
Xin trích dẫn bài thơ nổi tiếng chấn động văn thi sĩ
Việt Nam một thời. Chỉ vì bài thơ này mà thi sĩ Trần Vàng Sao bị tình nghi là
CIA, họ đày đọa ông không còn là giống người suốt từ năm 1970 khi ông ra miền Bắc
chữa bệnh.
Bài Thơ Của Một Người Yêu Nước Mình
tôi yêu đất nước này cay đắng
những đêm dài thắp đuốc đi đêm
quen thân rồi không ai còn nhớ tên
dĩ vãng đè trên lưng thấm nặng
áo mồ hôi những buổi chợ về
đời cúi thấp
giành từng lon gạo mốc
từng cọng rau, hột muối
vui sao khi còn bữa đói bữa no
mẹ thương con nên cách trở sông đò
hàng gánh nặng phải qua cầu xuống dốc
đêm nào mẹ cũng khóc
đêm nào mẹ cũng khấn thầm
mong con khôn lớn cất mặt với đời
tôi yêu đất nước này khôn nguôi
tôi yêu mẹ tôi áo rách
chẳng khi nào nhớ tuổi mình bao nhiêu
Trần Vàng Sao