Một Ngày Mùa Hạ ở San Francisco - thơ Song Nhị
Kính tặng thân phụ nhân dịp người du lịch Hoa
Kỳ thăm con cháu
Tôi đến San Fran(*)
giữa trưa trời sẩm tối
sương phủ mờ, dốc cao
người đông như trẩy hội
Mặt biển mờ mờ xa
đàn hải âu nghiêng cánh
từng cánh buồm lướt qua
gió hiu hiu thấm lạnh
Đứng bên này eo biển
nhìn sang bên kia bờ
từng nhịp cầu lơ lửng
còn đọng hồn người xưa
Người xưa ơi, Strass (**)
mãi mãi dòng thời gian
tim óc người vô tận
trên đường nét kỳ quan
Tôi đến San Fran
con đường ngoằn dốc thoải
như bầy cua bò ngang
đoàn xe quành rỗi rãi
Xuống thấp rồi lên cao
bốn hướng vòng xuôi ngược
những con đường dọc ngang
dập dờn như sóng nước
Từng dãy phố chập chùng
xếp chồng bên vách núi
bàn tay nào vẽ nên
thiên nhiên nào diệu vợi?
Tôi đến San Fran
bỗng nhòe, đôi mắt ướt
trông qua Thái Bình Dương
tưởng chừng như đứt ruột…
Song Nhị
14/7/2001
(*) San Francisco
(**) Strass, kỹ sư thiết kế và thực hiện cầu
Golden Gate, một trong bảy kỳ quan của nhân loại.