Một Lần Qua Phan Thiết - thơ Huy Uyên
Hoang vắng trên đồi cát đỏ
em về xóm chài ngày xưa
biển em trăm ngàn nổi nhớ
Lạc-đạo thuyền ai bên bờ .
Mũi Né em tình trao ai
đường xa người không quay lại
ngoài kia đồi núi chạy dài
lầu "Ông Hoàng" xưa còn đó .
Po-sha-nư
chơ vơ gió cát
bỏ lại (sầu) "Hàn-mặc-tử" thương đau
Mộng-cầm nữa đời đứng hát
đường lên dốc đá...phai màu .
Trao tình từ thuở Ba nà
lên năm ngọn đồi mà khóc
gió lộng giai nhân chợt về
biển dâng những chiều nắng tắt
Dòng sông xôn xao đời lá
ai xưa về Mũi (né) một lần
Cà-ty dạt trôi biển cả
xanh bờ dòng nước Bình-hưng .
Theo không một lần Phan-thiết?
ngã-ba-sông-Cái-Hưng-long
đường tàu còn vương nuối tiếc
Khe-gà biển rạng đèn chong .
Ra đi quay lại bao lần
Chiều rồi Cà-ty đứng đợi
thả tóc cho ai gọi tình
mà nhớ mà thương mãi mãi .
Huy Uyên