Cơn Mưa Cuối Chiều - thơ Huy Uyên
Nửa mùa thu về đêm sương đầu ngõ
quán cà-phê lạnh buồn hắt hiu
có phải lá thu rơi đâu đó
để em đi lang thang cùng với trời chiều .
Em còn lặng im bước ở trong vườn
dỗ dành hoài chi từng chiếc lá
tôi đớn đau treo trên thập-tự-buồn
tím chiều ầm ào chuông rung đổ .
Bên ngoài hình như thu về vội
thổn thức bên hồ nhốt gió riêng ai
tiếc chi nhau giọng cười tiếng nói
giữ chi thu hoài ngủ muộn trên vai .
Nửa đêm em rưng lòng khỏa thân
giấc mơ theo từng phút giây hấp hối
mây ở trên cao khẽ liếc mắt thầm
ngả-ba-đời em
thẹn thùng giận dỗi !
Tôi tháng tám khi trăng chưa mọc
bỏ tình ai mãi chạy loanh quanh
xưa lắm rồi em thôi rưng lệ mắt xanh
đứng giữa trời mà ôm mặt khóc .
Những hàng cây đen cháy đỏ bên đường
quanh em thơm mùi ngai ngái
hư hao nhiều em tắm giọt thu sương
nhắm mắt ép hương trời vời vợi .
Sao em chờ chi mùa đông gần đến
trả lại cho người dìu dịu ngất ngây
quán người say cầm trái đắng
lòng ai phai nghẹn cứng tháng ngày .
Tiếng chuông gió dỗ đêm quá buồn
thu qua bỏ em ở lại
tuổi dại khờ treo tim quanh vết thương
bên đường chờ chết người đàn ông năm mươi tuổi .
Chiều thu choàng lạnh giá
chim bướm bay đầy trời sương pha
hấp hối lời kinh đọng trên cây thánh-giá
để lại bên đời hiu quạnh hồn ma .
Nghĩa trang thu treo nghiêng quá vội
quanh đây tiếng gọi
thu về
cuối chiều và những cơn mưa ...
Huy Uyên