Chuyện Những Mười Năm - thơ Song Nhị
1.
Nhớ xưa
ta làm thơ trên núi
Hát dậy rừng hoang gọi tới trời
Khản cổ kêu từng tên vô lại
Duỗi chân dập bóng lũ ma trơi
Ta thi gan
sức cùng đe búa
Xẻ đá viết đầy chuyện thế gian
Mẩu sắn đi vào trang sử tích
Bo bo rõ mặt buổi hung tàn
Ta tìm thấy
chữ Nhân treo ngược
Trong túi Ức Trai ở vệ đường
Nghe tiếng oan cừu xưa vọng lại
Oan hồn điểm mặt bọn vô lương
Mười năm ta
trả xong tiền kiếp
Xuống núi rao truyền những ngụ ngôn
Chép bản tình ca vào tấu khúc
Phổ vào nhân loại tấm lòng nhơn
2.
Nhớ xưa em
trầm cung khuê các
Phơi bóng bên trời vọng cố nhân
Em thắp tình
yêu lên đỉnh tháp
Soi lòng nhau hẹn một mùa xuân
Mười năm dòng
chảy đầy oan nghiệt
Mà bản tình ca vẫn rộn ràng
Em nén u hoài trong ngấn lệ
Những mùa đông tận những thu sang
Mười năm em
lớn lên theo núi
Sừng sững trên cao những tượng đài
Những bức tranh thêu nàng tố nữ
Vẽ đầy ước vọng của tương lai
Mười năm ta
đến đây. Nơi hẹn
Tiếp cuộc nhân duyên đủ ngọt bùi
Ta bước lên thềm thiên kỉ mới
Nhịp đời rộn rã tiếng reo vui.
Song Nhị