B ài Thơ Tặng Thi Sĩ Nguyễn Bính - Lê Mai Lĩnh
"Tôi muốn những đêm đông giá lạnh
Chiêm bao đừng lẩn quất bên cô
Bằng không tôi muốn cô đừng gặp
Một gã trai nào trong giấc mơ."
Nguyễn Bính
Thời đại ông, ông ghen là khôn
Thời đại tôi, tôi ghen là ngu
Không ghen, may ra còn húp chút cháo
Nếu ghen, mắm nêm, nàng cũng không cho.
Thời đại ông, người ông yêu, đi bộ
Ông còn léng phéng bám theo
Thời đại tôi, người tôi yêu, máy bay, tàu thuỷ
Mà tôi thì không có tiền, không có cánh.
Thời đại ông, ông rình rập, chẳng có sao
Thời đại tôi, tơ lơ mơ, rình rập
Có nước vào tù, mút chỉ cà tha.
Thời đại ông, có thứ đáng ngàn vang
Thời đại tôi, có là bao nhiêu
Mới cũ đổi thay tùy theo cao hứng
Mới hôm nay, nhưng cũ ngày mai thôi
Ví dụ, tôi nói ví dụ thôi
Ví dụ người tôi yêu đang bên ch âu Phi
Mà tôi thì thấp thỏm, gầy mòn bên châu Mỹ
Nguyễn Bính ơi, cho tôi một lời
khuyên.
Nguyễn Bính ơi, đời người khó khăn nhỉ
Cách nhau vài chục năm, sự thể đã khác xa
Chẳng qua, ông với tôi, đều ngu cả
Đàn bà là cái chi mà phải mặn mà?
Đàn bà là Tiên, ừ, cứ cho họ là Tiên
Minh chấp nhận là tục, nghe Nguyễn Bính
Rồi cũng có ngày họ chạy theo mình
Nài nỉ, van xin, được làm người nâng khăn sửa túi.
Nguyễn Bính ơi, về đây uống rượu với tôi
Minh Mạng tửu, đồ nghề
Trước khi chết nhà vua cho tôi v ương tửu
Minh M ạng, tôi là Minh Mạng xịn.
Tình thế tôi thật là căng
Thời đại tôi mệt lắm, Nguyễn Bính ơi
Ghen thì chết, không ghen thi hấp hối
Thôi đành nhân hấp hối, chờ kiếp sau hãy
tính.
Lê Mai Lĩnh