Xưa Rồi
Diễm - th ơ Huy Uyên
Ai đứng bên sông như là Diễm
đăm đắm mắt trông buổi quay về
tóc em chải qua bên bờ bên bến
rót sầu người cho trọn cả đêm nay .
Túy-nguyệt-can-trường khúc hát canh thâu
mấy mươi năm qua em đi đâu mất
giấc mơ hề -tan thuở ban đầu
lòng vấn vương
để một đời đến thác .
Em xưa Diễm lá răm đuôi mắt
trời nắng chưa mà má đỏ hồng
bên cổng trường ai chờ nắng tắt
em cười hỏi nhỏ, có theo không ?
Đã lâu rồi ngựa mỏi chân bon
hồ đã bốn mươi năm gặp lại
Ở mặt trận tháng ngày cô-đơn
Diễm ở lại có vàng đời nhung nhớ .
Diễm ơi xưa rồi xin em cạn chén
hồ-trường câu tao-ngộ, chiêm bao
từ thuyền lên núi giông mây cuộn
há dễ tóc xanh xưa nay bạc mái đầu .
Em bảo thôi-thôi không theo đâu
nữa đêm bổng giọng sầu câu hát
xóm vắng,hoa trôi, nước chảy về đâu
hình bóng cũ ngàn năm đi mất .
Chiều thứ bảy em có về không Diễm
để Quảng-trị hoài chờ đợi cùng tôi
em đóng đinh tôi thập tự buồn tang tím
huyệt mộ xa lâu rồi em đã chôn tôi .
Ma quỉ,môi hôn,trái tim, máu người
ơi Diễm!
Huy Uyên