Chuyện Chúng Mình - Hoàng Yên Lynh
*Gởi H
Có những nhớ thương nhỏ bé cứ tưởng thời gian sẽ làm phai mờ đi tất cả. Nhưng không bất chợt trở về trong một buổi chiều bên một góc quán nhỏ nào đó ngồi nhìn mưa rơi nhẹ mặt đường, nhìn những chiếc lá vàng bay tản mạn trong gió ... Nó trở lại thật nhẹ nhàng không ồn ào, không ray rứt nhưng cũng đủ để khuấy động cả một trời dĩ vãng .
Không ai có thể làm được gì cho quá khứ, chỉ còn hoài niệm, nuối tiếc. Trong tình yêu thủy chung không biết cứ phải là như nhất nhưng có một điều chẳng mấy ai cân nhắc tình đầu tình cuối, tất cả đều thương đều nhớ chỉ có chăng số lượng ân tình, trọng lượng nhớ thương có thể khác nhau . Nhưng dù sao những bóng dáng tình nhân đã đi qua đời tôi đều đã để lại trong tôi những dấu ấn,những ân tình say đắm.
Những khuôn mặt người tình dẫu chung cuộc có thế nào chăng nữa vẫn là những giấc mơ tuyệt vời, những kỷ niệm ngọt ngào của một thời tin yêu và mơ mộng. Khi cố nhìn về quá khứ tôi đã như một thanh mã tấu rỉ cùn, như một con ngựa già buồn bã gục đầu bên máng cỏ ... Cuối cùng tôi chỉ là kẻ cô đơn cố tìm về những ân tình năm cũ bỗng thấy mình như một kẻ chiến bại lạc loài giữa rừng chiến khu kỷ niệm ... Người ta chỉ có một thời để yêu và một thời để chết .
Tôi đã thấm thía nỗi buồn đau tủi hận, đã biết thế nào là thế thái nhân tình như cảnh trời sáng nắng chiều mưa ... Vì vậy với tình yêu dẫu chung cuộc có thế nào chăng nữa tôi vẫn đều nhớ, đều yêu và mỗi khuôn mặt người tình đều đã ngự trị trong tim tôi , đều mang đến cho tôi những giấc mơ nồng ấm tuyệt vời .
Cuộc đời riêng đã cho tôi hiểu thế nào là phú qúy giật lùi, công danh lộn ngược. Cho đến những năm tháng cuối đời tôi vẫn mãi là kẻ tha hương bất đắc dĩ, vẫn ôm nỗi hoài vọng tưởng tiếc về quê xưa đất cũ. Năm tháng cứ đi qua, tuổi đời đang chấm những dấu chấm cuối cùng tôi mới hiểu được chỉ có tình yêu mới thật sự trọn vẹn trong tôi từ tuổi vào đời cho đến khi tóc phai chân mỏi .
Nếu phải nói một điều gì với cố nhân , tôi xin được bày tỏ vối tất cả chân tình của lòng mình . Cám ơn tình yêu , cám ơn những cố nhân dẫu được yêu hay tình phụ ... Với tôi là giấc mơ ngọt ngào là hạnh phúc của cả một đời .
Và nếu có một kiếp người sau nữa tôi xin được yêu, được chân thành với tất cả bóng dáng tình nhân với tất cả đam mê lẫn ngậm ngùi cay đắng. Tình yêu tự nó là một ca khúc tuyệt vời chỉ có chúng ta vụng về làm cho tình yêu trở nên buồn thảm ...
Cà phê đen nhớ quán xưa
Nhớ đôi mắt biếc đêm mưa phố buồn
Quán nghiêng nhạc cũ buồn hơn
Bôn ba đời cũng mỏi mòn mà thôi
Thuốc vàng tay tóc trắng rồi
Người xưa khuất nẻo phương trời nơi đâu
Bên quán tình lại nhớ nhau
Chút gì để lại mai sau chuyện mình
Có người qua cuộc chiến chinh
Nửa đời tan nát , điêu linh cuối đời
Cà phê quán có mình tôi
Từng giọt thấm đẫm môi cười cố nhân
Tương tư say đắm bao lần
Mà thương yêu vẫn cung đàn dở dang
Cà phê quán buồn mênh mang
Ngỡ mình Phạm-Lãi nhớ nàng Tây-Thi
Hỏi tình mấy nẻo phân ly
Bước đi là một lần đi lỡ làng
Cố nhân ơi lúc sang ngang
Chuyện xưa còn có chạnh lòng người ơi
Ví dầu bậu đã quên tôi
Thì thôi quên hết để người yên vui
Quán cà phê gió liêu xiêu
Giọt thương giọt nhớ nắng chiều úa phai
Không mưa mà ngỡ mưa bay
Mưa chiều xưa ấy chung vai lối về
Ồ không lạc bước xa quê
Không tình không bạn cà phê một mình ...
***
Đường tình đôi nẻo chông chênh
Mình tôi lê bước buồn tênh giữa đời
Có người để nhớ người ơi
Để câu thơ vẫn đầy vơi cung sầu
Dẫu chỉ là để nhớ nhau
Ấp iu kỷ niệm đôi câu thơ buồn
Chiều nay mòn gót sơn buôn
Quán cà phê vắng cô đơn lại về
HOÀNG YÊN LYNH