Lời Tri Ân Với Những Người Vỡ Đất - thơ Phan Minh Châu
Liên tiếp những cú phone
Các anh đang gọi
Không thể nào từ chối
Chúng tôi lên .
Hôm nay trời trở gió
Không như mọi hôm nắng quàng bóng ngã
Cứ mỗi chặng đường lại phải tạm dừng chân.
Chúng tôi lên
Không phải điểm cách đây mấy ngày chúng tôi đã đến
Dù một xã nghèo cũng ấp ủ tình thơ
Chúng tôi lên
Chen vài chỗ ngồi trên khoanh đất trống
Chai rượu miệt vườn không nhất thiết phải là bia
Một bữa cơm rau
Đôi bóng cá Dìa
Thơm hăn hắc cái mùi chanh,ớt,tỏi
Hay đĩa gỏi tượng hình cục tác,lá chanh
Ở quê
Đang vụ mùa rát mặt
Ai cũng bận trăm công nghìn việc
Những sào ruộng sau hè đang chờ thu hoạch
Còn mọi lo toan cho con trẻ đến trường .
Nhưng……
Vẫn đôi ngày các anh gọi chúng tôi lên
Các anh thương chúng tôi
Như chúng tôi đã từng nhớ đất
Một nỗi nhớ ấm như vầng trăng mật
Theo những con đường chảy suốt một triền sông
Trời lập Thu không còn tiếng ve ngân
Tiếng dế ngoài đồng gọi bàn chân trẻ
Chỉ nghe tiếng máy tuốt ầm ì
Đang cuốn từng gié lúa
Trả cho người ơn nghĩa đã sinh sôi
Sau lễ thôi nôi
Các anh đọc những câu thơ nóng hổi
Trên mãnh đất làng nơi đang mùa trẩy khói
Gom phù sa về nơi mạch rẽ của sông
Nơi những bàn tay đen đủi bão dông
Nơi da thịt ngai ngái mùi của đất
Các anh trách chúng tôi
Sao lại đọc những câu thơ quá thật
Dù một xã nghèo đôi lúc phải thêm tương
Liên tiếp những cú phone
Chúng tôi lại lên đường
Cánh đồng mới đưa tôi qua chốn củ
Nghe tiếng trống tựu trường
Gọi vầng trăng mười sáu
Thu vào mùa giục giã chúng tôi đi.
Phan Minh Châu