Lạc Chốn Đào Nguyên - thơ Giáng Ngọc
Ta một thuở theo trăng
Đi tận chân
núi Hằng
Rằng hay mình lạc chốn
Ngày xưa Lưu, Nguyễn chăng
Sóng gợn lăn tăn giải Ngân Hà
Đêm dài Thiền định ánh trăng qua
Ô hay Tâm thức vào giấc định
Mờ ão đường bay lạc đêm ngày
Sóng vổ mạn thuyền hòa lời ca
Tiếng ai như tiếng ã Hằng Nga
Du dương nốt nhạc tình một thuở
Theo bước trầm đi em với ta
Nửa đêm vườn hoa sương phủ đầy
Tưởng rằng thiền thức vẫn còn đây
Mơ trăng cung quãng nào ai biết
Một phút đời qua mấy vạn ngày?
Thuyền về có chở tình chăng tá ?
Thiền định đêm ngày thời gian qua
Non sông một dảy lòng cô quạnh
Mới đó đã là trăm năm a ?
Xin em một lần bên giấc mộng
Để cả cuộc đời vô định ta với ta.
Giáng Ngọc