Gia Đình Lão Lượm - Mang Viên Long
truyện ngắn
-
Suốt
tuần lễ nay ông không nghe thiên hạ nói gì thật sao? - Bà Lượm nhìn đăm đăm vào
mặt chồng, chờ đợi một sự đồng tình.
-
Không!
Lão Lượm đáp tỉnh khô.
- Hai
lỗ tai ông có bị điếc không? - Giọng bà Lượm bắt đầu nổi khùng.
-
Không!
-
Tôi
đi đến đâu cũng nghe đầy hai lỗ tai, người ta xầm xì to nhỏ về chuyện con Thái
tư tình với thằng cha Đào chết vợ ở thôn Cẩm Bàng cả mấy tháng nay…
-
Nếu
vậy thì sao? Lão Lượm quay lại nhìn thoáng lên mặt vợ một cái, rồi ngó lơ ra
ngõ. Bà theo dõi tin tức ở quán ở chợ hằng ngày mà sao đến cả tháng mới biết?
-
Trời
ơi! Còn sao nữa? Cái đầu ông có bị sao không vậy?
Nhìn thấy lão Lượm đã bắt đầu muốn nhổm
dậy bước đi như mọi lần, giọng bà rít lên giữa hai hàm răng cắn chặt: “Nó là
con gái mới lớn lên, mà đi theo thương thằng có vợ hai con mà ông kêu là không
có gì hết trơn sao?”.
Lão Lượm châm tiếp một điếu thuốc, rít một hơi dài, nhìn khói bay lơ
lửng - nhưng nét mặt vẫn thản nhiên, hai lỗ tai dường như không nghe gì. Sự im
lặng lơ đãng cố hữu của lão càng khiến bà Lượm không giằn được sự căm tức như
bao lần. Từ xưa nay -nhất là khi bước vào tuổi sáu mươi, lão vẫn cứ một vẻ mặt
như gỗ đá, cho dầu với bà sự việc xảy đến như nước sôi đổ vào người. Ông thường
nhổm dây, bước đi, tỉnh bơ với câu nói cuối cùng: “Thôi kệ!”.
Giọng bà Lượm rành rọt, to rõ - chảy ra đều đều như từ cái máy thu âm mở
hết cỡ:
-
Bà vợ
ông Tám Sáng nói chính mắt bà trông thấy con Thái đi vào quán cafe Đồng Quê với thằng Đào, hai đứa còn
nắm tay nhau nữa. Bà Phụ còn kể bắt gặp hai đứa ôm nhau, hôn nhau. Lão Tư - hợp
- tác - xã nói thẳng vào mặt tôi, không biết dạy con, bộ con Thái ế lắm hay sao mà đi thương đứa chết
vợ, con cái đùm đề…
Lần nầy lão Lượm nhìn thật chậm lên gương
mặt đỏ phừng của vợ, như lão đang tìm thấy cái gì rất lạ ở đó: “Đã hết chưa?”
-
Còn!
Đầu trên xóm dưới họ tụm năm tụm ba bàn tán chuyện con Thái, là người có ăn học
lên đến đại học, đẹp gái, sao lại không tìm nơi giàu sang quyền quý, mà lại
theo thương thằng Đào sửa ti vi, máy tính nghèo xơ…Con ông Phó giám đốc thương
nghiệp theo đuổi nó mấy năm mà nó cứ làm ngơ, giả đui giả điếc vậy là sao?
-
Đã
hết chưa? Lão Lượm lập lại, vẻ mặt trầm ngâm giây lâu - chuyện nầy bà gọi con
Thái và thằng Hải về mà nói nhé! Tôi sinh con, không sinh lòng nó được… Tôi
thấy không có gì nghiêm trọng đến nổi bà phải kêu trời như vậy đâu! Chuyện bình
thường thôi mà! Trời Phật nào làm chứng cho mấy việc tào lao ấy chứ?
Lão đứng dậy: “Bà suốt
ngày cứ mang chuyện ngoài đường về nhà thì ngày càng ốm nhom vậy là phải rôi!
Bà chỉ biết thờ thiên hạ, thiên hạ nói gì cũng dều nghe răm rắp, chẳng làm ăn
nên nổi gì đâu!”.
-
Trời
ơi! Tôi không “thờ thiên hạ” thì thờ ai? Mặt bà Lượm vẫn đỏ lưỡng như đang ngồi
bên lò than hồng; đôi mắt trắng dã, trông méo lệch, nhăn nhúm.
-
Nhà
có trang thờ Phật, tổ tiên, ông bà…mà bà đâu có thờ, có nghe lời - chỉ một mực
chạy theo lời thiên hạ ngoài chợ, thì lạy Phật, đọc kinh làm gì cho uổng công?
-
Ông Trời
ông Phật chỉ yêu thương người, giúp đỡ người, đâu có giết hại người? Lời nói
việc làm của thiên hạ mới làm chết người - ông hiểu chưa? Ông mở mắt mở tai ra
mà nghe mà nhìn đi, rồi sẽ biết…
Lão Lượm bước nhanh qua
cửa, tiếng bà Lượm phóng theo: “Tôi không thờ thiên hạ thì thờ ai đây hở
trời?”.
Lão Lượm nói thầm với
chính mình: “Thôi kệ!”, rồi đi thẳng
ra ngõ…
-
Con ngồi xuống ghế đây, mẹ nói chuyện với
con…
-
Bao lâu,
mẹ? –Giọng Hải do dự - mà chuyện gì gấp vậy mẹ?
-
Mày
là gì với con Thái?
-
Là
anh…
-
Là
anh mà mày không biết dạy dỗ em!
-
Ủa,
sao mẹ lại nói vậy? Con không hiểu…Mẹ cứ luôn làm cho con ngạc nhiên hoài!
-
Mày
không hiểu, hay điếc lát như cha mầy?
-
Sao
gặp mẹ là toàn gặp những chuyện rắc rối không vậy?
-
Sao
không rắc rối? Tao đâu có muốn rắc rôi? Bà Lượm cười gằn, chuyện “chết người”
chứ không phải rắc rối như những lần trước đâu!
-
Thôi!
Giọng Hải trở nên khô khốc - có gì thì mẹ nói liền đi. Con còn nhiều việc nữa…
-
Là
chuyện con Thái…
-
Con
Thái thế nào? Con vừa gặp nó đi làm về kia mà…
-
Nó tư
tình với thằng Đào…
-
Đào
nào?
-
Thằng
Đào sửa ti vi máy tính gì đó…
-
À! Anh
Đào…Rồi thì sao?
-
Nó
thương thằng ấy chắc cả năm nay rồi, nhưng mẹ mới hay tin vài hôm nay…Con mẹ
Phụ đã kéo mẹ ra ngõ nói nhiều chuyện động trời lắm…
-
Trời
ơi! Lại con mẹ Phụ đó nữa sao? Bà ây không có việc gì làm hay sao mà cứ dòm vào
người này, ngó vô nhà kia, rồi bày trò to nhỏ, mẹ không thấy vậy hay sao mà còn
“thờ” bà ấy nữa?
-
Bây
giờ tao chỉ hỏi mày có biết thằng Đào đó không thôi?
-
Anh Đào
sửa ti vi vi tính ở góc chợ Đồn phải không?
-
Chứ
còn thằng nào vô nữa?
-
Vợ
anh ấy trước đây là sinh viên văn khoa Saigon, chết đã hơn 3 năm, lại đẹp trai,
con uống café ở Ngọc Lan gặp nhau hoài mà!
-
Tao
hỏi mày phải trả lời cho đúng…
-
Dạ,
mẹ cứ hỏi đi…
-
Ý của
mầy thế nào? Có nên chuyễn con Thái vào
Nha trang làm việc với cậu mầy hay không? Cậu mầy đang là giám đốc một công ty…
-
Chuyện
đơn giản thôi mà mẹ…
-
Đơn
giản là đơn giàn làm sao?
-
Duyên
phận của nó vậy - thì cứ để cho nó quyết định, cần gì mẹ phải nhúng tay vào làm
gì cho mệt? Mà có nhúng tay vào cũng vô ích thôi, thêm rách việc…Thái đã lớn,
có học, để nó tự định đoạt, chịu trách nhiệm về cuộc đời của nó chứ mẹ? Sao mẹ
bắt nó phải làm y như người sáu bảy chục tuổi với nhiều định kiến…
-
Trời
ơi! Mày còn bênh vực cho nó nữa sao? Mày không nghe thiên hạ xầm xì gì sao?- Bà
Lượm bắt đầu khóc…
-
Hai
lỗ tai của con đâu có chỗ dành cho những lời thị phi ấy nữa chứ?
-
Chứ
lỗ tai mày sinh ra để làm gi?
-
Biết
bao nhiêu chuyện cần phải nghe…
-
Mày
nghe gì?
-
Lỗ
tai con kỳ cục lắm, những lời xấu ác, tỵ hiềm, bất thiện nó đều bị chận lại,
không lọt vô được…
-
Sao
lại vậy?
-
Duyên
nghiệp của con nó vậy mà…
-
Trời
ơi! - Bà khóc rống lên, mày lại cứ “duyên
nghiệp” với “số mệnh” hoài rồi đời
con Thái sẽ ra sao đây hở trời?
-
Rồi
tất cả cũng sẽ đâu vào đấy thôi, mẹ ạ! Mẹ nên đi ngủ sớm đi, cho khỏe…
Hải đứng dậy.
Bà
Lượm chợt ôm mặt khóc ấm ức: “Trời ơi! Sao tôi lại khổ quá vậy, trời!”
Bà Lượm đứng chờ Thái ở ngay cổng vào sân
nhà đã gần nửa giờ. Buổi chiều đã xuống thấp bên kia mặt đường, ánh vàng lơ
lửng trên những cành lá bạc hà, những chuyến xe chạy hối hả ngược xuôi như bị
bóng đêm rượt đuổi. Buổi chiều yên tĩnh, mênh mông gió. Trong đầu bà hiện ra đủ
chuyện về Thái mà chuyện nào cũng làm bà thấp thỏm lo lắng. Lời của bà Phụ, của
bà Tám Sáng, của ông Tư hợp – tác - xã cứ quấy nhiễu, vang vang trong dầu bà
không dứt. Bà đã nghe hơi thở trở nên căng thẳng, nặng nhọc, tức tức ở ngực
trái. Bà lấy tay xoa nhẹ lên lồng ngực, gắng dựa vào trụ cổng ngõ. Hình ảnh Thái
lúc thì cầm tay Đào vào quán cafe Đồng Quê, khi thì Thái ngồi trong vòng ôm của
Đào hai đứa hôn nhau ở quán Ngọc Lan, rồi…
-
Thái,
sao hôm nay mày về muộn quá vậy?
-
Sao
mẹ hỏi lạ vậy? Mẹ có biết hôm nay là ngày thứ mấy không?
-
Thứ
sáu…
-
Con
phải đi ngân hàng rút tiền, để ngày mai phát lương cuối tuần cho anh em kia mà!
-
Không
phải mày đi uống café sao?
-
Mà
con có đi uống café thì đã sao?
Thái định cho xe chạy vào sân thì bà Lượm
chận tay lại: “Mày trả lời cho tao rồi muốn đi đâu thì đi!”.
-
Lại
có chuyện gi nữa đây? - Thái đoán ra việc mẹ đang cố tình hạch hỏi mình. Nàng
nhếch cười: “Việc gì mẹ nói ngay đi, con còn đi tắm, rồi ăn cơm, con mệt lắm
rồi…”.
-
Mày
có biết thằng Đào sửa ti vi máy tính ở xó chợ Đồn kia không?
-
Dạ
biết!
-
Mày
biết là biết làm sao?
-
Biết
anh ấy sửa máy giỏi, hiền lành, ai cũng quí mến…Con đã đôi lần đem cái laptop
cho anh ấy chỉnh sửa giúp mà!
-
Mày
có “quí mến” nó không?
-
Thưa
có! Không những…
-
Không
những… thế nào nữa?
Một phút im lặng - Thái
cười: “Con thương yêu anh ấy!”
-
Máy
nói sao? - Bà Lượm nói như thét vào mặt Thái - trời ơi! mày “thương yêu” nó nữa
sao?
-
Dạ!
-
Vậy
là mày bất hiếu quá rồi, không coi tao ra cái gì trong nhà nầy cả sao? Công lao
tao nuôi dưỡng mầy mấy chục năm…
-
Không
phải vậy…
-
Chứ
sao?- Bà Lượm chiếu tia nhìn sắc lẽm lên khuôn mặt Thái như vết cắt oán giận -
mày có biết như vậy là nhục nhã cho gia đình, dòng họ không?
-
Thưa
không!
-
Vậy
thì mầy nghĩ sao mà theo yêu thương gã chết vợ, con cái đùm đề?
-
Con
nghĩ: Con tự quyết định cuộc đời của con - Thái ngập ngừng, tình yêu đâu cần có
điều kiện ràng buộc gì ngoài sự yêu thương, quý trọng nhau chân thành…Con đã
trên ba mươi rồi kia mà!
-
Rồi
việc làm của mày hôm nay sẽ ra sao? Ai còn để cho mày sẽ ngồi ở cái ghế kế toán trưởng của công ty sau nầy
nữa?
-
Con
ngồi ở chỗ nào cũng được thôi mẹ ạ! Chỗ ngồi của mỗi người ở cõi tạm nầy cũng
chỉ tạm thời thôi. con có học, có bằng cấp chuyên môn, có kinh nghiệm, nhiệt
tình…
-
Những
thứ đó đều bỏ - mày biết không?- Bà Lượm gầm gừ.
-
Thưa
không! - giọng Thái trở nên tính táo lạ thường: Hạnh phúc của đời con không nằm
ở những “chỗ ngồi” đó mà, mẹ!
-
Chứ
nằm ở chỗ nào, mày chỉ cho tao xem?
-
Con
sống cho con, không phải cho thiên hạ. Con tự quyết định về tình yêu, tương lai
của đời con, không ai có thể làm thay con được việc nầy. Dó là niềm hạnh phúc…
-
Trời
ơi! Mày im đi! Bà Lượm gào lên, nuôi cho nó ăn học, bây giờ nó cãi lý với tôi
nầy trời…
Thái rồ ga cho xe chạy
thẳng vào giữa sân, xuống xe, tắt máy - đi thẳng về phòng riêng.
Lão Lươm đi làm về
cũng vừa đến ngõ, bà chụp ngay chéo áo lão: “Ông về mà nghe con gái ông nó
ngang ngược đây trời…”.
-
Thôi
kệ nó, bà ơi! Lão gỡ tay vợ ra khỏi chiếc áo ấm, đi dần vào sân: “Thôi kệ!”…
Năm năm sau…
Thái vừa dừng xe ở ngỏ, bà Lượm đã chạy
ùa ra, vội vàng mở cổng: “Thằng Vện của bà vào đây, cục cưng của bà sao lâu quá
không thấy về thăm ông bà?”.
Thái chào mẹ,
cười: “Ba có ở nhà không mẹ?”
- Ổng
nằm toòng teng rên võng đợi kìa…À, còn thằng Đào đâu?
-
Dạ, ảnh ghé quán bà Tám mua ít món về để tối “cụng ly” với ba, với Hải,
me ạ!
MANG VIÊN LONG