Em Bồng Con - thơ Ý Nga
Em bồng con.
Con không còn nhịp thở.
Em gọi anh
Anh đã biến thành mưa.
Anh nhìn em
Chia tim đau vụn vỡ.
Lau mắt em
Bằng vần thơ rất thừa.
Em thét gào, em nức nở đêm khuya,
Trời bao la, em không một ruột rà,
Ôm núm ruột! Ru lời buồn từ giã…
Ôi thương quá! Em tôi cùng thảm họa,
Đất nước này, từ cưỡng chiếm vong gia,
Đảng lên ngôi, dân chết hết thật thà,
Nghe buồn bã Khúc Thái Hòa Thống Nhất.
Con đã mất, em nhắc hoài: Mất đất!
Rồi hôm nay mất nước nữa kìa em!
Mẹ Việt Nam ngày càng khổ, nhục thêm
Ai gào thét cho Sóng gầm, Bão nổi?
Bao đồng đội đã cùng anh đánh đổi
Mạng sống này để tiếp nối sử thiêng
Nào phải để hôm nay bọn bạo quyền
Đem dâng đất của tổ tiên cho giặc.
Dân cuồng nộ thời mới an xã tắc!
Em nhắc anh, cho sâu sắc vần thơ
Hãy nhắc luôn cho anh giữ vững Cờ
Cờ Chính Nghĩa ươm ước mơ quật khởi!