Để Trả Lời Một Nghi Vấn - thơ Lê Mai Lĩnh
tặng người học trò thân yêu
Bảy năm làm lính
Tám năm, sáu tháng làm t ù
Năm mươi sáu năm cầm bút xung phong
Giờ 72, mình vẫn không muốn làm người đào
binh
Nhưng xin cho mình cái phép thường niên
Để gối đầu lên địa đàng trăng và làm thơ
tình
Để tìm chút hơi ấm của nụ hôn
Để lấy lại hơi thở bình sinh
Cho những ngày trận mạc mới.
Mình không bỏ ngủ
Mình không phản bội anh em
Mình vẫn hiện điện dưới cờ
Minh sẵn sàng xả thân cho đại nghĩa
Nhưng xin cho mình cái phép thường niên
Mình cần một chút là lướt
Mình cần một chút bay bướm
Mình cần một vòng tay ôm của một người tình
Mình cần một nụ hôn mặn chát của người yêu
Mình cần một cái liếc mắt sắc như lưỡi dao cạo
Và chấp nhận máu chảy, ròng ròng
Mình cần một lời thầm thì, ngọt như mía lau
Để quên đi mùi cay của thuốc súng, bom đạn
Mình cần một cái cắn môi của người học trò
Để thấy đạn thủng cũng chưa đau bằng cái cắn môi của
người học trò
Mình cần một đêm trăng mật
Để thấy một tuần là quá thừa, cho một người
lính trận.
Hãy nhớ
Cấp cho mình c ái phép thường niên
Để sau ngày hết hạn
Minh sẵn sàng cầm súng đi tới năm vùng chiến thuật.
Mình không đào ngũ
Mình không phản bội anh em
Mình vẫn hiện diện dưới cờ
Minh hứa.
Nhưng mỗi năm ,xin hãy cấp cho mình cái phép
Để mình còn là CON NGƯỜI.
Lê Mai Lĩnh
15/7/2014