Sunday, July 27, 2014

Con Ngựa Què Bướng Bỉnh - Trần Mộng Lâm

Tôi có một số bạn bè gốc Quảng. Họ đều là những nhà văn, nhà báo nổi tiếng, và tài hoa, như phần lớn những người sinh ra ở trên vùng đất nghèo này của Miền Trung , xứ dân gầy, xứ của thiên tai, bão lụt.
Người xứ Quảng  nói không êm, nhưng ngâm thơ, hay hát, thì hết sẩy, vì họ nhiều đam mê, bao nhiêu nhiệt tình, bao nhiêu cảm xúc, trút vào những vần thơ, tiếng hát, nên dễ làm xúc động lòng người.
Lê Mai Lĩnh là một trong những người đó.
Một chi tiết khá thú vị là Lê Mai Lĩnh, Trần Hoài Thư và người viết bài này đều tuổi Ngưạ. Đã có lúc trong một buổi cùng nhau say sưa cho quên hết sự đời tại nhà Nguyễn Bá Dĩnh, tôi nói với các bạn là « lũ chúng mình đều là những con ngưa què, suốt đời chỉ mong lội ngược dòng nước»
Lội ngược dòng nước đã khó, mà lội nước ngược dòng khi què quặt, khó đến cỡ nào.
Nhưng đã là người trai thời loạn, đã từng giầy sô, áo trận một thời, xá gì sóng gió của dòng đời.Dòng đời , như con sông Hoàng Hà , kéo chúng tôi đi, nán thở !!
Quân bất kiến Hoàng Hà chi thủy.
Thiên thượng lai, bôn lưu, đáo hải, bất phục hồi.
Đã nhiều năm, chúng tôi không có dịp gập nhau, tuy vẫn theo dõi bước đi của nhau, trên các diễn đàn văn nghệ.
Văn nghệ, dù là văn, thơ, hay nhạc, là những cái gì, một khi dính vào, khó ra thoát.
Bởi thế cho nên, Trần Hoài Thư vẫn viết văn, và Lê Mai Lĩnh vẫn làm thơ`.
Thơ của Lê Mai Lĩnh, cho đến gần đây, đều là những bài thơ khẩu khí, những bài thơ đấu tranh. Ít khi hay có thể nói, chưa bao giờ LML «làm thơ tình cho em đọc».
Tôi còn nhớ, có lần, trong một buổi họp mặt, LML hứng chí, nhẩy lên mặt bàn, đọc những vần thơ tranh đấu, thơ của người lính, sẵn sàng hy sinh cho lý tưởng, cho sự đấu tranh cao cả, cho đồng đội, cho Tổ Quốc. Nhìn LML, nghe những câu thơ rực lửa. những người hiện diện thấy dòng máu nóng xục sôi trong huyết quản, tưởng tượng khi ấy có kẻ thù  trước mặt, là anh em sẽ nhào lên liền. Đó là sức mạnh của Thơ mà chỉ những người như LML mới vận dụng nổi.
Thời gian như bóng câu qua cửa sổ.
Lần gập nhau sau cùng tính đến nay có lẽ đã hơn chục năm.
Con người theo luật thiên nhiên của tạo hóa, dĩ nhiên ai cũng phải già đi, nhưng già là già về thể xác, chứ tinh thần, may thay, anh em chúng tôi vẫn giữ được một chút nào khí tiết. Một chút nào khí tiết để không đến nỗi thoái hóa đến độ trở thành những «việt kiều». Đó là điều tôi thương, và kính những người bạn của tôi, trong đó có LML.
Những tưởng cuộc đời chỉ mang đến cho LML những đắng cay, những tâm trạng não nề. Nào ngờ sau cùng nó  cũng có những khía cạnh đáng yêu, đáng sống.  Dòng đời  nhiều khi  đưa ta đến những bến bờ mà thốt nhiên, ta tìm dược những bông hoa, những bóng dâm trong khi  trời nắng chang chang.
Có lẽ bạn tôi đã gặp được những tao ngộ thú vị như vậy.
Tin vui cho biết người lính già, con ngựa què LML, sau cùng đã tìm được một lâu đài tình ái. Nhưng trong ấm êm,bạn tôi vẫn không quên mình là một người lính còn đang phải chiến đấu cho đến khi sạch bóng quân thù. Không đào ngũ, nhưng bạn tôi xin được một cái «phép thường niên» để «làm thơ tình».
Làm thơ tình, cho cô học trò của mình đọc, như trong tờ đơn xin phép bạn gửi mới đây, làm người nhận được phải ngỡ ngàng . Xin hãy cùng nhau đọc :

Để Trả Lời Một Nghi Vấn
Thơ Lê Mai Lĩnh.

Bẩy năm làm lính
Tám năm, sáu tháng làm tù
Năm mươi sáu năm cầm bút xung phong
Giờ 72, mình vẫn không muốn làm người đào binh
Nhưng xin cho mình cái phép thường niên
Để gối đầu lên địa đàng trăng và làm thơ tình
Để tìm chút hồi âm của nụ hôn
Để lấy lại hơi thở bình sinh
Cho những ngày  trận mạc mới

Mình không bỏ ngũ
Mình không phản bội anh em
Mình vẫn hiện diện dưới cờ
Mình sẵn sàng xả thân cho đại nghĩa
Nhưng xin cho mình cái phép thường niên
Mìng cần một chút lả lướt
Mình cần một chút bay bướm
Mình cần một vòng tay ôm của một người tình
Mình cần một nụ hôn mặn chát của người yêu
Mình cần một cái liếc mắt sắc như lưỡi dao cạo

Và chấp nhận máu chẩy, ròng ròng
Mình cần một lời thì thầm, ngọt như mía lau
Để quên đi mùi cay của thuốc súng, bom đạn
Mìng cần một cái cắn môi của người học trò.
Mìng cần một đêm trăng mật
Để thấy một tuần là quá thừa, cho một người lính trận
Hãy nhớ
Cấp cho mình cái phép thường niên
Để sau ngày hết hạn
Mình sẵn sàng cầm súng đi đến năm vùng chiến thuật

Mình không đào ngũ
Mình không phản bội anh em
Mình vẫn hiện diện dưới cờ
Mình hứa.
Nhưng mỗi năm, xin hãy cấp cho mình cái phép
Để mình còn là CON NGUỜi.
Lê Mai Lĩnh.
15/7/2014

Lời xin dễ thương như vậy, lẽ nào cấp trên không ưng thuận.
Nhưng mà, Lê Mai Lĩnh : Tiểu tư sản quá đấy nhé. Ngày xưa, Quang Dũng chỉ vì một câu thơ lãng mạn :«nhớ về Hà Nội dáng kiều thơm» mà bại hoại  cả một đời đó, LML không sợ sao.
Dù sao chăng nữa, mấy ai được may mắn như bạn, được cắn môi người học trò.
Chỉ như vậy là quá đủ rồi, tìm chi nữa ??Cuộc đời ?? Chỉ là phù du.


Trần Mộng Lâm