Nguyễn Trãi I - thơ Lê Mai Lĩnh
Thao thức hòai cùng nỗi đau Nguyễn Trãi
Nhiều đêm, không làm sao chớp mắt
Trăn trở cùng núi sông trở trăn
Nghe vọng lại, tiếng người khuất mặt
Hơn sáu trăm năm từ Nguyễn Trãi rồi
Mà cơn quốc biến vẫn còn thôi
Con đỏ, dân đen, đau đời quằn quại
Căm gận bầm gan, tím cả môi
Trăn trở hòai cùng tiếng đêm thầm thì
Nằm ngửa, nằm nghiêng, lật trái, lật phải
Không làm sao chớp mắt
Nghĩ mình, chung nỗi đau Ức Trai
Nghĩ mình, phải làm gì cùng Nguyễn Trãi
Trắng đêm thức với những cơn mộng tỉnh
Đôi lần, thấy Nguyễn Trãi trong mơ
Một mình, không có nàng Thị Lộ
Cầm trong tay một Cáo Bình Ngô
Mùa mưa kéo dài với những cơn muộn sót
Những giọt rơi thánh thót xuống đời ta
Như những lần Ức Trai gieo vần chọn chữ
Bút thần dệt nên khúc Hùng Ca
Màu trắng sữa ngòai song sắt là ánh trăng
Hay báo hiệu bình minh
Lòng bồn chồn, phân vân ta tự hỏi
Tiếng còi xa là tàu đã mấy giờ
Chuyến cuối đêm hay đầu ngày ra khỏi
Tiếng còi xa, tiếng còi xa, còi xa
Đêm dần qua, đêm tối dần qua
Trắng bao lần với hồn Nguyễn Trãi
Đau cùng ông, nỗi đau quê nhà
(Trại tù Gia Rai 1981)