Thursday, June 19, 2014

Rồi Sẽ Về Đâu? - thơ Mai Hoài Thu

Hoàng Đức Tâm diễn ngâm



Bốn mươi năm, đắm chìm trong bể khổ,
Bởi yêu nhiều nên chuốc lấy đau thương,
Đời hận nhiều chẳng cần tới lược gương,
Vẫn đắng cay, vẫn u buồn ngang trái...

Linh hồn tôi, một trái tim khờ dại,
Thuở sinh ra tôi đã biết yêu rồi,
Những ngày đầu còn trong tuổi nằm nôi,
Mắt nguýt liếc, miệng tươi cười chúm chím...

Lặng ngắm mây trôi... hoàng hôn chiều tím,
Tôi biết rằng: "Rồi tôi sẽ khổ đau!"
Có ngờ đâu bốn chục năm sau,
Cuộc đời tôi...thôi, đúng là duyên số...

Đường tình duyên chôn vùi theo nấm mộ,
Cõi yêu đương theo nghĩa địa hoang sầu,
Kiếp đầu thai chẳng biết sẽ về đâu?
Đêm u tối tiếng kinh cầu khấn nguyện...

San Jose, tháng 1/16/2011

Mai Hoài Thu