Lội Biển Qua Anh - Phạm Hoàng Chương
Sau nhiều
tháng lặn lội theo người dẫn đường từ Quảng Ninh qua Tàu, rồi sang Âu châu, tới
Pháp, Dũng mới hay rằng không một nước nào ở Âu châu muốn nhận người nhập cư lậu.
Năm ngàn đô la gia đình nộp cho đường dây tổ chức, coi như cái vé đường bộ từ Hải
phòng qua tới Tây âu đã xong bổn phận. Giờ đây Dũng phải tự lo lấy thân. Gia
đình đã hy sinh nhiều cho
Dũng, con trai út, mạo hiểm để có được tương lai như
một số thanh niên trong tỉnh được bảo lãnh qua Mỹ, qua Úc theo diện đoàn tụ.
Dũng chẳng có ai thân thích ở nước nào, nghe những người đi theo con đường này
qua được Anh, cuộc sống cũng dễ thở, còn hơn là lây lất, cực khổ, tương lai mù
mịt ở Việt nam. Những người ra đi gửi thư về cho hay chính phủ Anh nhân đạo nhất
Âu châu, hơn cả Pháp và Đức, cảnh sát dung túng dân di trú lậu, trừ phi họ buôn
bán sì ke hay phạm pháp.. Đi chuyến này, Dũng còn có mục đích khác, gặp lại cô
bạn gái tên HÀ đã theo gia đình qua Anh định cư hồi năm ngoái. Nhưng cuộc sống
lén lút ngày núp, đêm lộ diện này làm nó mệt mỏi, đôi lúc muốn bỏ cuộc, nộp
mình cho cảnh sát Pháp rồi ra sao thì ra. Mới 18 tuổi, nó còn khỏe , chịu đựng
đói khát dễ dàng, nhưng các nước Âu châu đời sống đắt đỏ, thực phẩm khan hiếm,
khí hậu mùa đông khắc nghiệt, làm nó lo lắm. Tự do dân chủ hẳn nhiên là có,
nhưng sống trên một xứ dân chủ văn minh mà lêu bêu, trong túi không tiền, thất
nghiệp mãi thì cũng khốn khổ như ăn mày ở Việt nam. Số tiền đô la Mỹ mẹ nó dấm
dúi cho đã cạn, đổi ra chỉ còn vài trăm euros, với một chỉ vàng khâu vào quần
lót phòng thân. Dũng theo lời chỉ dẫn, quá giang xe tới một nơi có vài chục người
Việt lẫn người Trung đông sống chui rúc trong lều vải, gần Calais, mà báo chí
đăng tin. Họ nói cảnh sát Pháp ở đây tử tế làm ngơ, không muốn bố ráp nhốt tù mất
công nuôi... Ở đây, ban đêm lai rai còn có cả mấy người Pháp nhân đạo dọn bàn
ra phân phát cơm tối và nước uống cho họ sống qua ngày. Dũng làm quen với mấy
người Việt cắm lều ở khu rừng, hỏi han cách sống du mục của họ, cảm thấy bớt lẻ
loi phần nào.
Một hôm, đang
đứng chờ cơm trong hàng, Dũng nghe có người nói tiếng Việt, quay lại chợt nhận
ra Đằng và Hưng, hai người cùng quê, mặt mũi râu ria đang to tiếng với một người
Việt khác tới đòi nợ. Dũng ngạc nhiên kêu to:
-Ủa, anh Đằng,
nghe nói 2 anh qua được Anh hồi năm ngoái rồi mà?
Đằng ngượng
ngập lúng túng:
-Nói láo… cho
bà cụ khỏi lo đó mà, không dễ qua Anh như mày tưởng đâu.
-Hai anh kẹt ở
đây mấy tháng rồi?
-6 tháng.
-Trời đất….
-Phải có người
môi giới tài xế xe tải tới bến tàu mới có hy vọng. Tao hết tiền rồi. Mày còn tiền
cho mượn 300 euros qua Anh tao trả lại.
-Em không có
đủ. Bám dưới xe lửa đi đường ngầm qua Anh không được sao?
-Cho mà chết.
Nhiều người đi kiểu đó bị nghiền nát chết tươi. Nguy hiểm lắm.
-Còn theo ghe
đánh cá thì sao?
-Tụi cớm nó
khóa hết mấy ghe đánh cá. Mỗi lần ghe ra khơi, nó nhảy lên rọi đèn, kiểm soát
giấy tờ nghiêm nhặt lắm. Chỉ có cách trả tiền cho tài xế xe tải dấu trong
container tới hải cảng rồi chuyển xuống tàu là cách an toàn nhứt.
Thế là Dũng
theo hai người cùng quê này núp trong cái xe con chở tới một chỗ nọ, đậu sát cạnh
xe tải, lén lút chuyền qua trên nóc mui xe tải dài bự 22 bánh, che mui bịt bùng,
rồi chun xuống qua một lỗ hở.. Loại xe tải này ở Pháp nhiều lắm, ban đêm từ khắp
nơi chạy ra bến tàu Calais, ngừng ở trạm cho cảnh sát khám xét. Họ có chó dữ sủa
ăng ẳng, họ đút một cây que dài từ dưới lên trên dọc theo hai bên hông xe để
xét nồng độ carbonic, coi có dấu người trong xe không. Dũng và mấy người đồng
hành phải ngồi dưới đáy xe, trên để hàng hóa, phải chụp kín đầu mặt bằng một
bao nylon, nín thở để khỏi bị cây dò này phát giác. Được mấy phút thì Dũng ngộp
quá, tháo bao ra. Hai anh ngồi cạnh giận dữ la, ‘Mày muốn chết cả lũ hả?” trùm
vô lại đầu nó. Được nửa phút nó lại sặc sụa kéo bao ra thở hổn hển, vừa lúc
nhân viên đang khám bên ngoài phát giác la to lên,”Có người trong xe”. Lập tức,chó
xông tới sủa ầm ỹ, cả bọn bị cảnh sát lôi ra, nhốt tù rồi giải ra tòa, mất toi
tiền trả cho tài xế. Ra tòa, Dũng có luật sư chánh phủ biện hộ nên được chánh
án tha bổng vì chưa tới 18 và không có thành tích bất hảo gì trước đây. Nó thất
thểu đi ngang qua một trung tâm thể thao có hồ bơi, thấy ngứa ngáy trong người
sau nhiều ngày không dược tắm rửa, bèn bỏ ra một euro mua vé vào bơi lội. Nó
quan sát thấy có nhiều thiếu niên đang tập bơi dưới sự chỉ dẫn của một huấn luyện
viên khoảng ngoài 40 tuổi tên là Simon Calmat, bèn lễ phép xin đóng tiền học
bơi. Thấy mặt mũi nó như người Á châu, ông hỏi:
-Em từ nước
nào tới đây?
-Dạ, từ Việt
nam.Thưa thầy, muốn học một khóa bơi căn bản hết bao nhiêu tiền?
-200 euros, học
hai khóa hai tháng là biết bơi rành rồi.
-Vậy thày cho
em đóng tiền. Dạ chừng nào bắt đầu?
-Ngày mai,
đúng 8 giờ sáng tới đây.
Tối hôm dó,đứng
trong hàng chờ cơm từ thiện, Đằng đứng cạnh Dũng hít hít,phát giác ra đầu cổ
Dũng thơm tho sạch sẽ, bèn hỏi:
-Mày tắm rửa ở
đâu mà thơm vậy, chỉ tao với?
Nó đành phải
thú thật, thế là ngay chiều hôm sau Đằng và một đám người tỵ nạn chen lấn nhau trước cửa phòng bán vé hồ bơi , mua
vé vô tắm. Ông Calmat phải ra lệnh cho đóng cửa, không nhận khách nữa. Dũng bị
ông khiển trách, nhưng thấy nó chịu khó, không bỏ sót một buổi tập nào, chú ý
ngẩng cổ cao, tay vươn xa ra trước bơi theo cách ông chỉ, cũng đem lòng thương .
Ông và vợ đang ly thân, nên ở có một mình cũng buồn. Có lần ông hỏi,”em học bơi
để chi vậy ? ”thì nó nín thinh lẳng lặng cột dây giày, không nói, làm ông cũng
không hỏi nữa. Ở đây các tiệm buôn, cơ sở kinh doanh, không cho khách di trú lậu
vô mua sắm, nhất là dân Trung đông; chở hay chứa người lạ trong xe cũng bị rắc
rối với cảnh sát nên tối xuống, Dũng cùng Đằng kiếm chỗ kín đáo trong công viên
để qua đêm. Một đêm Simon đang lái xe về nhà thì thấy Dũng và Đằng co ro trong
áo lạnh trùm kín đầu, lang thang ngoài phố, ông động lòng thương gọi 2 đứa vô
xe cho quá giang chở thẳng về nhà, cho ăn pizza, và thu xếp chỗ ngủ ngoài phòng
khách. Dũng hiểu và biết nói chút ít tiếng
Pháp, nên khi thấy ông tử tế, mới rụt rè thú thật chuyện bị bắt trên xe tải trước
đây, và thố lộ là học bơi để lội biển qua Anh. Simon sửng sốt vì ý định táo bạo
của thằng bé, nhưng không nói gì. Được ba ngày thì Michelle tình cờ tới thăm thấy
hai người lạ trong nhà, sợ hãi ra mặt. Khi hai người đi rồi, nàng khuyên anh lần
sau đừng làm vậy nữa,vì có thể bị tù vài năm. Michelle rất thông cảm dân tỵ nạn
bất hợp pháp, thường xuyên chống đối việc kỳ thị sắc tộc ở các tiệm buôn, nhưng
nàng làm ở tòa án nên hiểu rõ luật. Quả nhiên,trưa hôm đó Simon được phone cảnh
sát gọi lên hỏi:
-Có người báo
cáo thấy anh cho 2 người hình như là di trú lậu vô xe chở đi tối hôm kía..Anh
có công nhận không?
-Đúng, nhưng cho
người quá giang là phạm luật sao?
-Phải, nếu là
dân di trú lậu. Ông có biết mỗi tháng có khoảng 500 dân di trú lậu vượt biên
qua Anh không? Chính phủ mướn tụi tôi làm để dẹp các trại tỵ nạn và chận đứng
các vụ vượt biên như vậy. Ở trên ra lệnh cấm người địa phương không được giúp đỡ
họ…vì như vậy sẽ khuyến khích có thêm nhiều người đi lậu tới đây nữa. Ông đã chở
họ đi đâu?
-Tới rạp xi
nê.
-Phim gì?
-Phim nói tiếng
Anh.Tôi không nhớ tựa đề.
-Lần sau anh
làm ơn nhớ kỹ, tuyệt đối không chở người lạ mặt. Bây giờ anh có thể về.
Được 5 tuần,
Simon chở Dũng ra bãi bể cho nó bơi thử coi dai sức tới đâu. Nó bơi nguyên một
tiếng rồi trở về bờ, mặt xanh, môi tím rịm vì lạnh, nhưng không đuối sức. Ông phục
lắm, hỏi lại nó lí do thật sự qua Anh là gì, nó e thẹn thú thực để đoàn tụ với
người yêu nó tên HÀ, đang ở ngoại ô Luân đôn với gia đình, Anh trai Hà là bạn
thân nó. Hà trước kia cũng ở cùng quê nó. Simon lắc đầu thán phục:
-Tao phục mầy.
Đi bộ 4000 cây số tới đây, rồi lại học bơi để qua Anh gặp lại người yêu, quá giỏi.
Dũng có lần
trốn lại trong gym ban đêm để có thêm thì giờ tập bơi cho nhuyễn, sau khi nhân
viên khóa cửa về. Sáng hôm sau Simon tới mở của, lôi đồ nghề ra thì thấy một
bàn chân thò ra khỏi tấm mousse, biết ngay là ai, lôi nó dậy tức giận mắng cho
một trận,”Mày muốn tao bị đuổi việc sao chớ ?’ .Tuy vậy ông vẫn quan tâm tới cuộc
sống lén lút của đám dân ở lậu. Một đêm buồn không biết làm gì, ông lái xe ra bến
tàu chỗ bàn cơm từ thiện nuôi người tỵ nạn đêm đêm đông đảo người xếp hàng, thấy
cô chủ đang lui cui lượm lặt các thau cơm, thức ăn, bình nước đổ tung tóe dưới
đất vì cảnh sát bố ráp, chạy xuống phụ một tay với cô, lo lắng hỏi:
-Họ chạy trốn
đi đâu hết rồi?
-Tản mác
trong rừng, ban đêm ngồi chụm lại từng nhóm, đốt lửa sưởi cho ấm..
Ông sục xạo
đi kiếm, thấy Dũng bị đánh chảy máu mũi vì bị đòi nợ mà không có tiền trả lại
người cho mượn để theo xe tải hôm nọ, bèn lại chở về nhà ngủ. Ông cho Dũng cái
áo vét xanh, có công dụng như cái phao, treo trên móc áo. Dũng mượn phone gọi
nhà Hà, ông cha bắt phone, cấm không cho gọi nữa, cấm cả con gái không được
liên lạc với thằng “homeless” ở lậu nữa. Ông đang được người cháu họ tên Phúc 30
tuổi, qua Anh đã lâu, đang làm chủ hai nhà hàng đông khách, mới hứa hẹn cho gia
đình ông cai quản một tiệm. Trong con mắt lõi đời của ông, ông thấy rõ con gái
ông đang lọt mắt xanh của người cháu đầy tương lai, và ông sắp lên chức cha vợ
của anh chàng giàu có này. Ông chỉ chờ anh này ngỏ lời dạm hỏi Hà là sẵn sàng
chấp thuận liền. Hà hiểu rõ mưu đồ của cha, biết ông làm vậy chỉ vì tương lai của
gia đình mới chân ướt chân ráo qua Anh, nhưng không khỏi đau lòng vì tình yêu
đã dành hết cho Dũng, cậu trai khôi ngô hiền lành bỏ làng theo qua đây vì mình,
hiện đang còn kẹt bên Pháp.
Simon lại gặp
rắc rối với cảnh sát vì láng giềng báo cáo ông chứa chấp dân di trú lậu. Bảy giờ
sáng,viên trung úy tới gõ cửa,cho hai nhân viên xông vô nhà tìm kiếm Dũng. Thấy
cái ghế salon có gối mền bừa bãi, hắn ngoắc tay kêu ông vô, hỏi:
-Ai ngủ đây?
Simon bình
tĩnh nói:
-Tôi ngủ. Bộ
nằm đây coi tivi cũng bị cấm sao? Láng giềng tôi còn báo cáo ông những gì nữa?”
-Ông hành
hung hắn ta nữa, phải không? Được rồi, lần sau, chúng tôi sẽ tới khám nhà ông sớm
hơn.”
Cảnh sát đi rồi,
Simon đi tìm Dũng thì thấy cái áo vét xanh treo trên móc áo đã biến mất. Dũng
đã lấy đi, có lẽ mặc nó để bơi qua biển Manche ngày hôm nay. Ông lái xe ra bờ
biển, thấy một con chó ngoạm một chiếc dép, đúng là dép của Dũng. Một ông già
nói con chó tha từ đống quần áo đàng kia, ông chạy vội lại coi thì đúng là quần
áo Dũng. Hoảng hốt ông gọi ngay đồn biên phòng, báo cáo Dũng đã bơi ra khơi, nhờ
họ cho trực thăng và thuyền ra biển cứu hộ.
-Tên nó là
gì? Mấy tuổi?
-Dũng, 18 tuổi
.
-Còn ông tên
gì?
-Simon Calmat
-Thằng bé họ
gì?
-Calmat. Nó
là con nuôi tôi.
-Nó bắt đầu rời
bến lúc nào?
-Cách đây khoảng
hai ba tiếng.
Lủi thủi trở
về căn gác, Simon thấy Michelle ngồi chờ ngoài cửa. Vào nhà, cô pha cà phê cho
Simon, thấy ah ũ rũ, biết chuyện Dũng bơi ra khơi qua Anh sáng nay, an ủi:
-Nếu nhắm
không đủ sức tiếp tục nữa, thế nào nó cũng sẽ quay về.
-Lúc đó thì
đã trễ rồi.
-Em đã bảo
anh. Cố gắng lâu nay giúp nó để phải lo lắng như vầy à?
Michelle suy
nghĩ một lát, thở dài:
-Em sợ Hội từ
thiện của tụi em bị liên lụy. Anh không bao giờ nghe lời em.
Qua ngày sau,
cảnh sát mời Simon lên đồn. Viên trưởng đồn mời ngồi:
-Anh mới nhận
thằng bé làm con nuôi hồi nào vậy? Good news. Họ đã tìm thấy nó. Nó bơi 5 tiếng
trong nước cóng lạnh. Một ghe đánh cá thấy, đã tới vớt nó lên.Nó hiện đang bị
giải về nhốt tạm ở nhà lao. Anh dạy nó bơi?
-Vâng, chỉ có
hai bàì học căn bản thôi.
-Anh cho nó
cái áo phao?
-Phải, áo ở
nhà tôi..
-Vậy là anh
nhận có chứa chấp người di trú lậu. Tôi có tờ khai của láng giềng anh. Ông ta
không ưa anh. Ông nói anh có “quan hệ mờ ám” với thằng bé, chắc anh hiểu tôi muốn
nói gì? Vụ này ra tòa tốn kém lắm, anh có biết không?. Còn vợ anh, thế nào? Cô ấy
là người tình nguyện tham gia công việc cứu giúp dân di trú lậu phải không?
-Phải. Chúng
tôi ly thân đã 8 tháng nay, đang chuẩn bị ly dị.
-Ông láng giềng
anh nói mới thấy anh và cô ta ở nhà anh sáng nay.
-Yêu cầu đừng
kéo cô ta vào việc này. Cô ấy không dính dáng gì tới việc tôi chứa chấp thằng
Dũng.
-Bổn phận
chúng tôi là tìm cách buộc tội những ai bênh vực cho bọn di trú lậu. Việc anh
ly thân hay còn ở với cô ấy không thành vấn đề.
-OK, được rồi,
tôi là dân “gay”, tôi đi với đàn ông, tôi chứa chấp thằng nhỏ, tôi ngủ với nó,
nên Michelle đòi ly dị tôi, ông bằng lòng chưa?
Viên trưởng đồn
trố mắt nhìn Simon, không hiểu anh nói thực hay nói mỉa mai, bỏ lên văn phòng gọi
phone báo cáo và thình ý cấp trên, nói Simon ngồi chờ. Một lát bước ra cho hay:
-Anh được hầu
tra tại ngoại (bail), nhưng không được ra khỏi quận, mỗi ngày phải tới đây
trình diện. Anh có thể về rồi đó.
Hai hôm sau,
Simon đang coi chừng trẻ con bơi ở hồ tắm thì có phone gọi. Một giọng nói lạ, ướt
sũng nước mắt vang lên trong phone , Simon biết ngay là của HÀ, bồ Dũng. Cô gái
vừa nói vừa khóc, từ bên Anh gọi sang hỏi thăm Dũng.
-Em là Hà à?
Tôi đang ở hồ bơi.
-Dạ, thưa
chú, cảm ơn chú đã giúp cho anh Dũng . Dũng ..bây giờ đang ở đâu vậy chú?
-Đang bị nhốt
tạm trong nhà lao.
-Nghe nói ảnh
bơi qua biển bị bắt . Chừng nào họ thả ảnh ra vậy chú ?
-Tôi không
rõ, chắc khoảng một tuần. Em có gì nhắn Dũng không?
-Chú nói …ảnh
cứ ráng ở lại Pháp đi, đừng tìm cách qua Anh nữa, nguy hiểm lắm…Ba con ép con lấy
chồng bên này …Chú nói ảnh quên con đi.
Tháng chạp trời
mùa đông giá buốt. Simon co ro trong áo lạnh đi ngoài phố mà thương cho thằng học
trò trong tù. Hai hôm sau, Simon nghe nói Dũng được thả ra, nhưng không biết đi
đâu. Anh lái xe tới chỗ phát cơm từ thiện hy vọng sẽ gặp Dũng ở đó. Rất đông
người không nhà co ro trong áo pardessus, đầu đội mũ len, cổ choàng khăn kín xếp
hàng chờ lãnh thức ăn. Quả nhiên anh gặp Dũng, mừng rỡ:
-Mừng em có tự
do lại. Đừng lo, tôi đang tìm cách coi ai có thể giúp em…
-Thôi…em
không muốn gây rắc rối cho thày nữa.
-À, Hà có gọi
em.
-Hồi nào?
-THứ hai rồi.
-Nó nói gì vậy?
-Hà nói em đừng
bơi qua biển nữa, nguy hiểm lắm. Nói em ráng ở lại Pháp, rồi từ từ qua mùa Xuân
sẽ tính sau..Nó nói nó sắp lấy chồng bên đó, ba nó ép…Nó nói nếu được thì em
nên quên nó đi.
Người đàn ông
vẫn hay làm từ thiện với Michelle, bạn của Simon đang có mặt đó, thấy anh, tới
bên cạnh, nhìn quanh quất, khuyên anh đừng ở đây lâu, hãy đi về:
-Nếu họ bắt gặp
anh ở đây với thằng bé, sẽ đóng cửa quán cơm từ thiện này đó...Về đi…Tôi sẽ lo
cho nó.
Thấy Simon ăn
mặc phong phanh, hai mắt thẩn thờ, Simon cởi áo pardessus ra choàng lên vai
Dũng. Ông bạn hối:
-Anh đừng lo,
tôi sẽ kiếm quần áo cho nó sau. Về đi, coi chừng gây lụy cho tất cả mọi người ở
dây.
Simon nhìn
Dũng, đưa tay ngắt má nó thương hại:
-Tôi về nghe.
Cần gì, em cứ gọi .
Dũng trân
trân nhìn Simon cảm động ứa nước mắt, khe khẽ gật đầu. Simon bước ra xe, thoáng
thấy Michelle đứng xới cơm ở trên cao đang trố mắt nhìn anh.
Một tháng
qua..Simon có một đứa học trò học bơi mới, trạc tuổi Dũng, dân da trắng. Anh
nhìn người thiếu niên thoăn thoắt sải tay bơi trong hồ mà nhớ tới Dũng ngày
nào, thân hình rắn chắc, thon gọn, đôi mắt ngây thơ hiền lành đầy ước mơ ngước
lên nhìn anh dò hỏi bơi có đúng cách không, đôi môi mọng rụt rè âp úng tiếng
Pháp. Trong khi đó, ngoài biển Manche, trên những con sóng nhấp nhô, Dũng lại
can đảm lao mình bơi, mình mặc bộ đồ nhái che phủ kín từ đầu xuống chân, chỉ chừa
mặt. Từng sải, từng sải, nó cố gắng bơi đã mấy tiếng đồng hồ, xung quanh chỉ
toàn là sóng nước không thấy bến bờ đâu. Thình lình trước mặt, một chiếc tàu khổng lồ của Anh hiện ra dài bè bè, lứng thửng
trên nước..Trên nóc tàu, lá cờ Anh phất phới như chào mừng. Trời đất bỗng vần
vũ nhiều mây đen kéo tới. Trời biển xám mờ mịt. Dũng ngóc đầu lên. Gương mặt
ngây thơ non nớt của nó bỗng sáng ngời. Xa xa, trước mặt nó chừng 600 mét, dải đất liền
hiện ra lờ mờ trong sương chiều. Mưa lất phất rơi. Bỗng một chiếc thuyền đi tuần
trắng nhỏ, sơn chữ UK S 75 ở đâu xuất hiện. Chiếc thuyền di chuyển vù vù, Một
viên hải quan trông thấy một thân người bì bõm lội xa xa, kêu lên ầm ỹ rồi chạy
đi kêu gọi đồng bạn. Sóng vẫn dập dềnh, hai bàn tay gầy ốm của đứa trẻ sắp đạt
hy vọng vươn từng sải từng sải, hai bàn chân đeo chân vịt nhấp nhô..Một người
thủy thủ xách phao đỏ chạy tới. Một người khác xách súng trường chạy tới, ba
người lao xao bàn tán. Đèn trên cao bật sáng rực.Ca nô hụ lên một tiếng còi
dài, trực chỉ chạy tới phía Dũng. Dũng nhô mình lên trên sóng, thấy mấy người tuần
tiểu, chới với, lật đật quay người lại, cuống quit bơi lui , hai chân vịt đập
loạn xạ, rồi lặn hụp xuống dưới làn sóng dữ. Ba người Anh trên tầu đăm đăm theo
dõi tìm kiếm. Đầu Dũng lại nhô lên, tay tiếp tục bơi. Được một phút lại cút lặn
sâu xuống biển. Một trong ba người, chắc là viên chỉ huy, thấy vậy, dang tay ra
lệnh viên hoa tiêu ngừng chạy. ANh hét lên:
_Stop
swimming. We’ll get you.
Không có tiếng
trả lời. Mặt biển lạnh lùng, vô tình.
Sóng khắp mọi nơi đánh nhấp nhô, vật vã. Cái đầu người không còn nhô lên
nữa. Ba người Anh loay hoay nhìn tứ phía. hơn mười phút, vẫn không thấy tăm hơi
gì.
@
@ @
Simon hấp tấp
lên đồn cảnh sát. Viên cảnh sát trực gọi phone báo cáo Simon tới. Cảnh sát trưởng mọi lần vẫn nói chuyện với
Simon xuống, đưa anh lên văn phòng, hỏi;
-Té ra ông là
nhà bơi lội vô địch 400 mét của nước Pháp trước đây?
-Vâng. Bây giờ
ông mới biết?
-Tại sao ông
không dự thi thế vận hội năm 2000?
-Bởi vì người
huấn luyện tôi là cảnh sát. Ông gọi tôi lên đây để chỉ hỏi về chuyện đó?
Viên cảnh sát
trưởng vô phòng, mở một hồ sơ ra, bước ra, đưa Simon một cái Ziploc, trong có
chiếc nhẫn vàng.
-Họ tìm thấy
cái này trong người thằng bé. Có phải nó ăn cắp của anh?
Simon dơ tay
cầm lấy cái bao, ngạc nhiên:
-Không, tôi
cho nó . Sao, nó có đi lọt không?
-Nó đi lọt.
Simon tươi hẳn
nét mặt. Bỗng ông cảnh sát nghiêm nét mặt, giọng chùng xuống:
-Anh Simon,
tôi báo cho anh một tin buồn. Tuần tiểu Anh đã đưa nó trờ lại Pháp.
Simon tái mặt:
-Hiện giờ nó ở
đâu?
-“Ở đây”, viên
cảnh sát trầm giọng… “ trong một bọc nylon lớn.
Simon mở to mắt
như nghe lầm.
-Họ thấy nó
đang bơi cách bờ nước Anh khoảng 700 mét. Chưa ai đã có thể bơi xa được như vậy”.
Simon cúi
nhìn xuống đất, đứng như trời trồng. Hai
ngày sau, xác Dũng được liệm vào quan tài, hạ huyệt trong nghĩa trang quận với
sự chứng kiến của Simon, Michelle,Đằng… và một vài người bạn. Một vòng hoa hồng
vàng Simon order ở tiệm hoa được đặt trước mộ nó, với hàng chữ “Vĩnh biệt em” bằng
tiếng Việt...
PHC