- bản dịch của Mai Uyển/Chu Vương Miện
-bản dịch của Lu Hà
(bản viết chân phương của phong lữ thảo) |
Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ
Thử địa không dư Hoàng Hạc lâu
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản
Bạch vân thiên tải không du du
Tình xuyên lịch lịch Hán Dương thụ
Phương thảo thê thê Anh Vũ châu
Nhật mộ hương quan hà xứ thị
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.
Thôi Hiệu
Người xưa cưỡi ngựa vàng bay mất
Mai hạc bay xa không trở lại
Ngàn năm mây trắng đuổi theo nhau
Hán dương cây khuất dòng sông tạnh
Anh vũ bờ cao cỏ mướt mầu
Chiều tới quê nhà đâu tá nhỉ?
Trên sông loang thoáng gợi lòng đau.
(Maiuyển/chuvươngmiện dịch)
*
Lầu
Hoàng Hạc
Hoàng
hạc mây bay thiên cổ sầu
Nỗi
buồn lưu đọng để ngàn sau
Lầu
chim phơi bóng màu xanh thẳm
Gác
cá soi hình ánh biếc sâu
Anh
Vũ bãi hương mùi cỏ dại
Hán
Dương bến mộng nhạt sương dầu
Giang
hồ du khách thường qua lại
Chén
đắng hoàng hôn bạc mái đầu