Hẹn Về Với Trúc Giang - Trần Dzạ Lữ
                    1. Trúc Giang là thị xã của tỉnh Bến Tre-ngay từ
thập niên 60 tôi đã yêu thị
xã ấy .Yêu chỉ vì cái tên nghe thật dịu dàng, thơ mộng. Tôi đâu biết ở
đó có một người con gái yêu tôi qua thơ văn đăng trên một tạp chí văn chương
.Sau này khi nhận biết thì đã muộn màng…
                            Người con gái ấy tên là T.T.T.C  thường liên lạc với tôi qua tạp chí BK,
                        Sau
đó đến địa chỉ 64 Lê Lợi Huế .Từ những lá thư làm quen ban đầu dần
                        dà
hình thành một tình yêu  tuyệt diệu và
đắm say-dù tôi và nàng chưa
                        gặp
mặt nhau.Lúc đó T.T.T.C  đang học sư phạm
Long An .Những lá thư
                        tình
cứ đi về Long An-Huế. Huế- Long An  tưởng
như sợi dây nối kết ấy
                        chẳng
bao giờ chia lìa, đứt đọan.Lá thư nào tôi cũng nhận được những 
                        cánh
hồng ép trên trang giấy ngan ngát mùi nước hoa.Và lá thư nào tôi 
                        cũng
gửi những bài thơ tặng nàng bằng cảm xúc chân thật của một chàng
                        trai
mới lớn ăm ắp yêu thương.Tôi luôn lẩm nhẩm thơ của NN SM: Hai
                        mươi tuổi yêu người em môi đỏ.Tình khai sinh
bằng tiếng hát hòang hôn..
                        Hòang
hôn hay bình minh  tôi không cần biết.Tôi
chỉ biết rằng tôi  yêu
                        một
người con gái là giáo sinh trường sư phạm Long An.Nàng thường
                        nói
: Chỉ cái chết mới chia lìa đôi lứa…Và
tôi đồng ý với nàng.Tình yêu
                        khiến
người ta bay lên mây, thênh thang với bầu trời xanh mà quên rằng
                        mình
vẫn còn ở dưới mặt đất.
                    2. Năm 1969 là năm đứt
đọan tình yêu .Tôi bỏ trường mà đi.Nàng trôi dạt
                        về
đâu tôi không biết.Dù lang bạt kỳ hồ tôi vẫn không quên nàng.Và lúc
                        nào
cũng mường tượng đó là nàng thơ: vai em
gầy guộc nhỏ như cánh vạc 
                        về chốn xa xăm…( TCS ) Tôi thường gọi tên nàng mỗi đêm
.Thời binh
                        lửa
nên rất đau đáu cho một mối tình.Sự sống và cái chết chỉ gần gang tấc.
                        Có
thể nàng học sư phạm đã ra trường .có thể về một nơi nào đó ở thị
                        xã
hoặc nơi thâm sơn cùng cốc.Có thể nàng đã quên tôi? Tôi thường tự
                        hỏi
mình như thế.Có thể nàng đã chết? Tôi cũng sẽ chết?
                        Nếu
nàng chết tôi sẽ hóa thân vào nhân vật nam của tiểu thuyết Uyên
                        Ương
Gãy Cánh ( tác giả Kahlil Gibran ) :Tôi
vẫn đi về dưới hàng cây
                        trắc bá để nhớ em và tưởng tiếc một mối tình…
                            Rồi tôi lại tự trấn an: Không ..Không thể
như thế đựơc. Nàng T.T.T.C
                        phải
sống  để mỗi ngày đến trường lên bục
giảng.Dạy các em nhiều
                        điều.Nhưng
có một điều rất quan trọng với các em khi lớn khôn đó là
                        hai
chữ nhân văn
                            Hay tôi chết? Đứa lang bạt kỳ hồ này,nếu
chết, tôi sẽ đội mồ sống dậy
                        để đi tìm nàng –nàng thơ yêu dấu của
tôi.T.T.T.C, em đâu rồi?
                    
3. Thời gian trở về sau này tôi cũng có vài mối tình để “vắt vai” và
sưởi
                        ấm
trái tim lữ thứ , nhưng tôi không thể nào quên được mối tình đầu.
                        Đó
là mối tình tôi chưng cất trong trái tim mình bằng men rượu mật.
                        Em
ở đâu hở C.Mặc dù không biết nàng ở đâu , thế nào tôi vẫn làm
                        thơ
đăng báo.Đó là cách tốt nhất để có thể liên lạc được với nàng.Và rồi
                        tôi
đã không hòai công khi tạp chí KTNN gửi cho tôi lá thư của 1 bạn đọc
                        nhờ
tòa sọan chuyển đến tận nhà riêng:
                        Kính gửi: BBT Tạp chí KTNN
                    Tôi và cả trường tôi là bạn
đọc thường xuyên của KTNN.Riêng đối với tôi số
                    KTNN Xuân Tân Mùi ( 1991)
đã đem đến cho tôi niềm vui mừng to lớn xiết
                    bao bởi
tôi đã tìm gặp lại người xưa mà gần 20 năm biền biệt.Tôi biết từ nay
                   Và mãi mãi về sau đối với tôi KTNN chẳng
những là người bạn thân thiết mà
                   còn
nặng nghĩa tình.Ước mong BBT vui lòng nối lại nhịp cầu liên lạc-gửi cho
                   tôi địa
chỉ của nhà thơ TDL, tác giả bài thơ GỦI NGƯỜI ÁO TÍM đăng trên
                  KTNN Xuân Tân Mùi.Tôi xin
thành thật cảm ơn trước.
                                                                                           T.T.T.C
                                                                             Giáo viên Trừơng
PT cấp II Tân Thạch
                                                                             Châu Thành – Bến Tre
                  Và
tiếp theo là những lá thư nàng viết cho tôi có những đọan:
                 “
Được tin anh em mừng qúa đổi –đã không ngăn được những giọt lệ tuôn trào
                    Em rất an tâm và hạnh phúc khi biết anh
đã dừng bước giang hồ .Em cảm 
                    phục
và ơn chị vô vàn ,đã mang lại hạnh phúc đời anh .Nhưng rồi nỗi buồn
                    lại chất ngất trong tim khi nghe anh
nói với em : Bây giờ coi nhau như bạn.
                    L. ơi! em nghĩ không phải vậy bởi tình
yêu chỉ có một.Nó sẽ mãi mãi là tình
                    yêu không thể đổi sang tình bạn .Có chăng là
tự lừa dối mình đó thôi , đúng
                    không anh? “
                 4.Đọc thư của C tôi rưng
rưng.Thì ra nàng vẫn không quên tôi.Nàng vẫn thủy
                    chung với mối tình đầu( của nàng , cũng
là của tôi) Tôi hồi âm cho nàng.
                   Thế là năm 1991 nhịp cầu tri âm được nối
lại. Qua những lá thư nàng trách 
                    tôi
là sao về Trúc Giang mà không tìm nàng.Nếu biết C ở đó thì năm 1973
                    tôi đã kiếm tìm và có thể đã nên chồng
vợ lâu rồi..Những năm tháng chơi- 
                    đùa –tử-sinh  ở Trúc Giang tôi đâu có nghĩ nàng dạy trường
cấp II Tân
                    Thạch.Nếu biết ,tôi đã như cánh chim sà
xuống đó và nàng là của tôi chứ
                   
đâu phải của người ta.Nếu biết Trúc Giang là quê nàng tôi đâu có ngại
chi
                    mà không tìm kiếm dấu yêu những kỷ niệm
thời nào…Bây giờ mọi chuyện
                    đã khác rồi .Nhưng C. vẫn một mực
là  tri
âm của tôi chứ không chịu là
                    anh em , bè bạn…Những lá thư của nàng
vẫn bay về thành phố liên tục và tôi
                    mải miết hồi âm .Nàng mô tả Trúc Giang
bây giờ thay đổi rất nhiều-đường
                    sá ,nhà cửa đông vui chứ đâu có buồn
hiu như thời chiến tranh.Trong thư 
                    nàng cũng nhắc hoài đến Huế ( nơi chôn
nhau cắt rún của tôi) Nàng nói:
                    Bằng
mọi gíá em cũng phải về thăm quê anh dù không có anh theo cùng…
                    Và điều đó đã thành hiện thực khi nàng
gửi cho tôi  những tấm hình chụp
                    ở
chùa Linh Mụ Huế năm 1999.Nàng tâm sự: Bây
giờ thì em đã thỏa ước 
                    mong được một lần đứng ở đất Cố Đô .Chỉ tiếc
là không có anh bên đời…
                    Làm sao mà có anh bên đời được hở em? Một
khi đời đã chia lìa đôi lứa.
                    Em
một nơi mà anh buồn một chốn?
                        Nếu
ngày ấy trời đất khiến xui cho đôi đời 
gặp nhau thì tôi đâu có dừng
                   
bước giang hồ ở  SàiGòn.Nếu ngày
ấy nàng Selma 
hiện hữu trong tôi thì 
                    chắc sẽ có những ngày tháng tuyệt vời
kỷ niệm ở Trúc Giang .Nếu ngày ấy..
                
5. Mối dây liên lạc giữa tôi và T.T.T.C  được mấy năm rồi đến 2009 lại bặt
                    tin nàng.Tôi quay quắt như vừa mất một
điều gì thiêng liêng , qúy hiếm
                    nhất trên đời.TrúcGiang ơi , sao lại
như vậy? Lúc này tôi lại càng nhớ về
                    miền đất tôi đã từng sống 2 năm ở đó.Xứ
sở thân yêu của nàng cũng chính 
                    nơi tôi trôi giạt về.Buổi chiều nào qua
bắc Tân Thạch nghe mưa.Đêm nào
                    lơ ngơ ở thị xã Trúc Giang.Ngày tháng
nào đi xuyên qua Mỏ Cày ,Thạnh 
                   
Phú,Giồng  Trôm, Ba Tri….Miền đất
chằng chịt sông rạch , cây trái mênh 
                    mông.Trúc Giang thơ mộng , dịu dàng ,
xinh đẹp chỉ hơn một trăm cây số
                    đường
xe đi .Vậy mà, với tôi sao nghe xa cách nghìn trùng.Lúc nào tôi cũng
                    muốn
về thăm nơi chốn ấy.Vậy mà ,hơn 30 năm rồi không tài nào thực hiện
                    được một chuyến đi.C. ơi  , giờ đây tôi và em là : hai ta như mặt trăng mặt
                    trời cách trở.Như sao hôm
sao mai không cùng ở.Biết bao giờ trở lại …?
                   (
Thơ Tế Hanh )
                         Mấy năm qua tôi có được chút dưỡng chất để
sống cùng sống với mối 
                    tình đầu.Nhưng giờ đây nàng bặt tin và
tôi chợt rơi vào trạng thái hụt hẩng.
                    .Tôi rất mong: Mong em về giữa sum vầy.Để tôi thắp nến trình bày tình
                     vui.Đã lâu buồn lún ghế ngồi.Tóc
râu cổ quái ,mặt người so le…(TDL)
                          Em còn
nhớ hay em đã quên ( TCS )
                        
Tôi không cần biết.Nhưng tôi biết chắc một điều: Dù muộn màng tôi
                    cũng sẽ về Trúc Giang để tìm em.Nhất
định tôi phải tìm em dẫu chỉ cần
                    một giây hội ngộ cũng thỏa nguyện lắm
rồi  .T.T.T.C ơi ! Trúc Giang ơi !
                    Trần
Dzạ Lữ
                   (SàiGòn tháng 7 năm 2009)
