Tuesday, June 3, 2014

Có và Không - thơ Hùng Vĩnh Phước











Hơn nửa đời người sống ở thế gian
Chưa đủ khôn ngoan để rằng khôn/dại
Tuổi trẻ qua đi, tuổi già đang tới
Nhìn lại nhân tình, cười tắt trên môi.

Nghĩ tới nghĩ lui cuộc đời vốn vậy
Nỗi buồn niềm vui chẳng khác gì nhau
Giữa có và không nhập nhằng như một
Ghen ghét bây giờ yêu thương mai sau?

Sẽ được những gì mỗi lần giận giỗi
Đau buồn của người có làm mình vui
Nếu giữa khu rừng có cây gãy đổ
Chắc ở trong lòng sẽ vắng tiếng chim.

Ai cũng biết rằng cái “tôi” đáng ghét
Mà sao khoác lác vẫn còn quanh đây
Thôi hãy quên đi bon chen, hời hợt
Chỉ cần yêu thương làm đẹp nơi này.

Xin hãy cùng nhau biết không là có
Xin hãy cùng nhau hiểu có là không
Chỉ có chân tình thì lòng mới mở
Khi không thật tình thì có như không.

Hùng Vĩnh Phước