Khúc Tự Tình - thơ Nguyễn Phan Ngọc An
Có lẽ ta như chiếc lá vàng
Ðêm nằm đối mộng khóc dung nhan
Tỉ tê tiếng dế ngoài hiên lạnh
Khơi nhịp sầu lên khúc dịu dàng
Có lẽ ta
như những sợi rong
Trôi xuôi theo dòng nước mênh mông
Về đâu từng nhánh thời gian rụng
Cho mảnh hồn ta nhuốm lạnh lùng
Có lẽ ta như những giọt sương
Một ngày xuống muộn nắng hoàng hôn
Vỡ tan phút chốc trên cành lá
Ôm giấc cô miên … nỗi chán chường
Có lẽ ta như gốc liễu khô
Bên đường cô quạnh đứng bơ vơ
Lắng nghe hơi gió mùa thu lại
Dĩ vãng còn đâu để đợi chờ ?
Nhưng bỗng giờ đây, ta có anh
Một tình yêu nhỏ mới vừa nhen
Ôi … tình yêu ấy như hòn lửa
Thắp sáng tim ta những nỗi niềm
Ta đã đi qua nửa cuộc đời
Giờ đây còn lại phút đơn côi
Xin dem mot nua doi còn lại
Chia xẻ cùng ai … những ngậm ngùi …
Nguyễn Phan Ngọc An