Bài Thơ Tặng Lê Trạch - Lê Mai Lĩnh
Chào bạn
Chào Lê Văn Trach
Kẻ im lặng đã quá lâu
Tôn trọng ban, Vương Lệ Hằng và tôi cũng im lặng
Dẫu nhiều lần muốn nói cái chi đó
Với nhau
Những đành im lặng .
Mừng bạn, đã phá vỡ sự im lặng
Phá vỡ im lặng là bạn đã quên buồn
Nỗi buồn mất mát.
Đời mà bạn , kiếp phù sinh
Chúng ta đến cõi đời là cõi tạm
Lúc ra về mới là chốn vô biên.
Vâng, người tôi yêu đang ở quê
nhà
Nơi bạn và tôi và Hằng đã một thời bay
nhảy
Trên đầu chân chim, trên đôi guốc mộc
Trên đôi dép Bình Trị Thiên.
Những lúc dép đứt quai, bạn và tôi cầm
tay
Tĩnh bơ đến lớp, chẳng có gì hổ thẹn.
Nhắc với bạn một thời không mấy vui
Làm tôi ứa nước mắt
Bạn hãy mừng cho tôi
Vì còn nước mắt để rơi
Nước mắt này, tôi thương bạn,
thương tôi, thương Vương Lệ và những ai nữa
Của một thời Quảng Trị, Nguyễn Hoàng
không mấy vui.
Bạn hãy mừng tôi, cái tuổi 72
Nhưng tôi vẫn còn nước mắt
Để thấy tôi chưa bị đời chôn
Nghĩa là tôi còn sống khỏe .
Trái tim tôi hình như mới đôi
mươi .
Mừng bạn đã ra ngoài im lặng
Mừng bạn đã là Lê Văn Trạch của ban C
Của Vương Lệ Hằng, Hạ Thái, của Lê Đình Lộng Chương
Của một thời Nguyễn Hoàng biết bắt đầu đá lông nheo
Biết bắt đầu khóc trên vai nhau của những
đôi tình nhân bản văn chương
Biết hẹn hò Đại Chúng, cầm tay và lau
nước mắt
Biết bún bò Bà Hợi, hương dậy thì và hương
thơm nồi nước lèo
Mừng bạn một thời khởi nghiệp văn chương .
Mừng Lê Văn Trạch ra vùng ánh sáng
Vương Lệ Hằng và tôi rất quý bạn
Trạch ơi.
Lê Mai Lĩnh